Info
Hãy tưởng tượng: bạn đang ở trong một thành phố của những người đã chết, nhưng những người đó vẫn còn hiện hữu bởi trong kí ức của người sống vẫn có hình bóng họ tồn tại. Hay tưởng tượng: bạn đang ở vùng Nam Cực xa xôi, tại một điểm gần như tận cùng của nóc quả đất. Sẽ thế nào nếu chỉ còn một mình bạn sống sót trên thế gian này? Nếu bạn cảm thấy thật khó hình dung ra viễn cảnh ấy, thì câu chuyện kì lạ - “Lược sử cái chết” - của Kevin Brockmeier sẽ giúp bạn. Lung linh, huyền ảo, văn phong gây ấn tượng sâu sắc, cốt truyện vô cùng độc đáo, các mẩu chuyện trong sách có sức ám ảnh kéo dài phải đến nhiều tuần sau khi đọc xong tác phẩmCó những cuốn sách chỉ khi mới bắt đầu đọc những dòng đầu tiên tôi đã biết rằng mình sẽ thích nó hay không. Cái cảm giác thích ngay từ phút bắt đầu ấy luôn để lại dư vị dễ chịu trong suốt hành trình khám phá sau đó. Đối với tôi, Lược sử cái Chết chính là một ví dụ tiêu biểu cho việc này. Thuộc thể loại huyền ảo và do một tác giả trẻ viết, tác phẩm một cách rất tự nhiên đã gợi tôi nhớ đến Người truyền ký ức của Lois Lowry. Nhưng dường như nó sâu hơn, rộng hơn và cũng thú vị hơn.Kevin Brockmeier viết Lược sử cái Chết dựa trên việc phát triển ý tưởng từ một đoạn văn của James Loewen, đại khái như sau : người châu Phi tin rằng có ba loại người, loại thứ nhất là người đang sống, loại thứ hai đã chết nhưng vẫn sống theo một cách nào đó nhờ những kí ức về họ vẫn được người sống lưu giữ và loại thứ ba là những người thực sự chết khi người cuối cùng nhớ về họ cũng mất đi ở thế giới người sống. Từ đây, Kevin Brockmeier xây dựng nên một thành phố nằm giữa sự sống và cõi hư vô của cái Chết. Đây là nơi những người rời khỏi trần thế được đưa đến và họ chỉ biến mất khỏi đó khi không còn ai sống mà nhớ đến họ. Thành phố này không có gì khác nhiều với các thành phố bình thường, dân cư của nó cũng vậy, ngoại trừ việc, họ mãi mãi dừng lại ở cái tuổi khi họ ra đi và ai cũng có một câu chuyện về chuyến hành trình đến thành phố khi vượt qua “giao lộ” của sự Sống và cái Chết. Những câu chuyện về cái giao lộ trên đã tạo nên chương một tuyệt đẹp của cuốn sách.Chính vì tính chất đặc biệt của thành phố vành đai này mà nút thắt của tác phẩm được tạo nên : chuyện gì sẽ xảy ra nếu không còn ai sống để nhớ về những người đã ra đi ?Vào khoảng cuối thế kỉ 21, một đại dịch lan tràn khắp thế giới, nó đang giết hàng triệu người chỉ trong nháy mắt. Laura Byrd, nữ chuyên viên của Coca Cola, đang kẹt một mình ở Nam Cực và có vẻ cô là người cuối cùng còn sống…Nói về nội dung, Lược sử cái Chết không phức tạp. Mọi thứ đều được viết rất tường minh khiến người đọc theo dấu khá dễ dàng dù bối cảnh truyện liên tục thay đổi : từ thành phố đến Nam cực, từ kí ức của người này chảy sang kí ức của người kia. Nhưng bề mặt ấy lại chứa đựng nhiều thứ phức tạp bên dưới để độc giả khám phá và suy ngẫm. Nhiều câu hỏi thú vị đã được tác giả đặt ra. Một con người có thể lưu giữ kí ức về bao nhiêu người? Một nhân vật đã tự thống kê là khoảng bốn mươi hai ngàn người – một con số khó tin – rồi sau đó anh ta nhận ra là mình kể thiếu. Mà kí ức giữ cho mọi thứ tồn tại trong cái thành phố ấy, tưởng như rất huyền ảo mà hóa ra rất thực. Cuộc sống của chính chúng ta chính là một điểm trong cái mạng lưới khổng lồ của nhân loại, mọi thứ đều liên kết với nhau theo cách này hoặc cách khác. Kevin Brockmeier đã làm được một điều đáng kể, đó là khắc họa được vị trí của con người giữa lòng cuộc sống, giữa bạt ngàn những cơn gió thời gian đã trôi qua, giữa biển mênh mông những kí ức đã xây đắp nên tâm hồn chúng ta. Cả tác phẩm là hành trình đi tìm cái gì đã tạo nên mỗi con người.Cuốn sách sử dụng nhiều biểu tượng, từ hình ảnh nhịp tim đến hình ảnh chim chóc và nhân vật nữ chính. Thậm chí có cả một chương nói về sự việc trong Kinh Thánh như một cách mở đường đến kết cục cuối cùng. Bên cạnh đó, tập đoàn Coca Cola tràn ngập từ đầu đến cuối với một chút tiêu cực trong cách miêu tả. Tôi cũng như khá nhiều độc giả khác đã thắc mắc về phản ứng của Coca Cola. Trong bài trả lời phỏng vấn của Times, tác giả đã nói rằng không có phản hồi nào từ Coca Cola, và anh chọn Coca Cola thay vì hư cấu ra một công ty nào đó chính là để dựa trên tính đại chúng của thương hiệu nhằm tạo ra không khí cho tác phẩm. Một sự lựa chọn tốt.Dĩ nhiên, tác phẩm vẫn còn những hạt sạn. Về mặt nhân văn, Kevin Brockmeier đã đem đến một tác phẩm xứng đáng được khen ngợi. Song về tính chất phiêu lưu thuần túy giải trí thì sách không gây được nhiều sự hồi hộp cho tôi, các tình tiết cũng dễ đoán, chỉ cần đọc một phần ba là đã có thể biết nguyên nhân của bệnh dịch hay các nguyên tắc, vấn đề của thành phố nơi những người đã mất đang sống.