Info
Cô sinh viên khoa tiếng Anh năm cuối Tần Khanh vì trượt môn tự chọn nên phải học lại, không cam lòng, cô nàng quyết tâm đi xin xỏ thầy giáo. Nào ngờ, người cô gặp phải chính là Tống Tử Ngôn – thầy giáo trẻ, đẹp trai, giỏi giang và vô cùng khó tính. Hết cách nên Tần Khanh phải làm liều - quyết định tỏ tình với Tống Tử Ngôn. Nào ngờ, thầy Tống đồng ý, từ đây cuộc sống của Tần Khanh rơi vào những “thảm cảnh oái ăm” do Tống Tử Ngôn bày ra. Hết ở trường học đến công ty, Tống Tử Ngôn nhiều lần lợi dụng quyền uy của tổng giám đốc để trêu chọc Tần Khanh khờ khạo, khiến Tần Khanh hết lần này đến lần khác dở khóc dở cười… Một câu chuyện siêu hài hước pha lẫn những khoảng lặng đầy xúc động bắt đầu…Trích “Hít vào, thở ra, lại hít vào, lại thở ra. Sau N lần hít vào thở ra, tôi chầm chậm đi về phía bục giảng. Sinhviên trong lớp đã về hết, chỉ còn lại một người đàn ông đang thảnnhiên đứng chỉnh sửa gì đó trên bục giảng. Tôi hắng giọng: “Thầy Tống”. Hắn ngẩng đầu lên, con mắt đen trầm tĩnh liếc qua tôi, tôi nghe tiếngtim mình đang đập dữ dội, khẽ cắn môi, tôi đánh cược, lớn tiếng tựgiới thiệu: “Thầy, em là Tần Khanh lớp chín!”. Hắn im lặng, trong mắt hơi ẩn ẩn ý cười. Tôi nuốt nước bọt, nắm chặt tay lại, ngẩng cao đầu, nói to: “Thầy,em yêu thầy!”. “Thế nào, thế nào? Kết quả sao?!”. Vừa trở lại ký túc xá, một đám người đã xông tới vây quanh. Tôi đáp xuôi xị: “Tao nói rồi”. “Thế sau đó? Thầy Tống phản ứng thế nào?” Ánh mắt đám ngườivây quanh lóe sáng. “A, ra thế à”. “Cái gì ra thế?”. Tôi xòe tay: “Đấy là phản ứng của lão ấy đó”. Nói chính xác hơn, hình như lúc đó hắn khẽ giật mình, sau đó vừanhìn tôi vừa đáp với vẻ ngụ ý sâu xa: “A, ra thế à”. Tôi dựa đầu lên vai Tiêu Tuyết, ai oán nói: “Mày nói tao có phải đùakhông hả?”. Tiêu Tuyết vừa dịu dàng vuốt tóc tôi, vừa an ủi theo kiểu “ra vẻhiểu biết”, “ra vẻ thông cảm”: “Không sao, không sao, cùng lắm làhọc thêm một năm nữa, coi như học lại cho chắc thôi mà”. Lượn đi cho lành. Tôi bơ nó, lăn lên giường, nhìn số năm mươi chín đỏ choe choét trênmàn hình trong trang web của trường, để mặc những giọt nước mắthối hận lăn trên gương mặt nghiêng bốn mươi lăm độ của mình. Nhìn ba chữ Tống Tử Ngôn tên giảng viên đề bên cạnh môn học, tôirầu tới thối ruột. Nghe đồn hắn là một con rùa biển bơi về nước sau khi tốt nghiệptrường đại học nổi tiếng nào đó ở nước ngoài, nghe đồn hắn ngoàiviệc dạy ở trường này còn tự mở một công ty niêm yết, nghe đồn hắnvô cùng đẹp trai tài giỏi, khí chất hiên ngang, nghe đồn mỗi lần hắnđứng lớp, bất kể đó có phải là môn tự chọn hay không, sinh viên tớihọc đều đông nghìn nghịt - nhân khí quá vượng, hắn đi dạy chưa baogiờ điểm danh, bởi không có ai ngốc tới mức bỏ giờ của hắn. Nghe đồn môn tự chọn năm nay vốn là sinh viên đăng ký qua lớptrưởng, rồi sau đó nộp danh sách lên thầy hướng dẫn, nhưng nămnay có quá nhiều s inh viên chọn lớp của hắn nên cuối cùng phải đăngký lại một lần nữa. Để đảm bảo công bằng, trường quyết định chođăng ký trên mạng, năm giờ chiều hôm đó mới mở hệ thống đăng ký,tới ba giờ hệ thống đã lag hết. Tôi vừa lắc đầu thở dài trước sức mạnh mỹ nam, vừa liệt thêm tênmình vào biển người đăng ký mênh mông. …”