Info
Tình yêu nảy nở giữa Mani và Lary sau 17 năm gặp lại, chỉ có điều anh là cha đứa con trai của chị gái Mani đã mất và cô đang nuôi dưỡng nó....... Chiếc xe ô tô thể thao chạy băng băng trên đường phố như một con báo đen dũng mãnh. Tới chỗ rẽ, nó dừng lại, tiếng động cơ nhỏ dần rồi tắt hẳn. Mani Hipxơ đang quỳ gối trước luống hoa. Nàng thầm rủa lũ sâu bọ đã phá hoại những cánh hoa đẹp đẽ và ngước nhìn ra khi chiếc xe dừng trước cửa nhà mình. - Lạy chúa, đã muộn đến thế cơ à? – Mani giật mình tự hỏi. Nàng đặt cuốc xuống, đứng dậy, tay phủi lớp đất dính ở 2 đầu gối. Mani muốn vuốt mấy sợi tóc trên trán nhưng kịp nhớ ra mình vẫn còn đeo găng tay làm vườn. Nàng vội vàng cởi găng và trông thấy người lái xe bước ra khỏi chiếc ô-tô thể thao đi về phía nhà mình. Mani đưa mắt nhìn đồng hồ. Nàng không quen lỗi hẹn làm việc với khách. Ông ta đã đến sớm hơn giờ hẹn để tỏ ra có nhiều thiện cảm với nàng. Mani gượng cười tiến về phái người đàn ông. Nàng nghĩ nhà mình lúc này cũng đã khá gọn gàng, dầu sao vẫn áy náy vì đáng lý ra phải thu dọn phòng làm việc cho cẩn thận và đẹp mắt hơn trước khi khách đến. Mani hít thở một hơi dài - Chào ngài – Nàng cất giọng niềm nở khi chỉ còn cách người đàn ông một vài bước - Quả tình lúc này chưa phải là lúc tôi chờ đợi ngài... - Tôi không thể nào ở nhà được. Tôi cho rằng bà đã có một trò chơi quỷ quái và kéo dài nó như thế là quá đủ rồi ! Mani đứng sững lại, ngạc nhiên nhìn người lạ mặt. - Ngài nói gì? – Nàng hỏi. - Tôi biết tên bà rồi, nhưng tôi vẫn muốn hỏi tên thật của bà cơ? - Tên tôi là Hipxơ. Chứ còn ai vào đây nữa? - Cái tên ấy hoàn toàn không nói lên điều gì với tôi! Bà muốn gì ở tôi? - Tôi muốn gì ư? – Mani tỏ ra hết sức kinh ngạc. - Tại sao bà lại gửi những bức thư cho tôi? - Những bức thư? – Mani nhắc lại, nàng không thể hiểu nổi điều gì đã xảy ra. Lúc này người đàn ông lạ mặt đang nổi giận, và thực tế Mani cũng hoàn toàn không hiểu ông ta đang nói gì, nàng bực mình nhìn ông ta. Người đàn ông có mái tóc đen, cao lớn, mặc quần thể thao trông cũng dễ coi. Ông ta đeo kính phi công nên Mani không nhìn rõ mặt. Đang bực mình nàng không thể nhận ra vị khách, có nét mặt nghiêm nghị và cử chỉ đứng đắn kia là ai. Mani nín thở và bất ngờ lùi lại một bước. Nàng đã nhận ra người đàn ông đứng trước mặt là ai. - Lary – Nàng khẽ kêu lên. - Đúng thế, Lary Kincớt. Người mà bà đã viết thư. Mani ngạc nhiên nhìn người đàn ông từ lâu nàng không gặp lại mà chỉ thấy hình ảnh trên báo hoặc trên màn ảnh nhỏ. Đã bao nhiêu năm nàng không hề tiếp xúc với người đó. Giờ đây nom anh ta càng đẹp trai hơn cả trước đây. Mani đứng ngây người ngắm nhìn anh ta. Nhưng Lary lại nhìn nàng một cách nghi ngờ, anh ta vẫn chưa nhận ra nàng. - Chúng ta hãy vào trong nhà đã, ngài Kincớt ạ - Mani đề nghị vì thấy người hàng xóm đang tò mò nhìn về phía nàng và vị khách. Không, thật không thể ngờ được là người đàn ông này đã đến thăm nàng, Trước đây có thật nhiều khách hàng đến thăm nàng, họ đều là đàn ông và nàng thường làm việc với họ trong nhà. Bởi thế lúc này nàng không thể nói chuyện với anh ta ở bên ngoài. Vả lại là những người đàn ông đến làm việc với nàng trước đây đều là những khách hàng mặc comlê và thắt cavát lịch sự. Chưa một người nào trong số họ lại ăn mặc như anh lúc này. Anh giống như một ngôi sao màn bạc, lại đến đây bằng chiếc xe ô tô thể thao sang trọng. Mani sống tgại một khu hoàn toàn yên tĩnh của thành phố Hút xơn. Những người đã đứng tuổi phần lớn sống tại đây. Họ không giầu và chỉ có những chiếc ôtô loại xoàng, Ngược lại chiếc ôtô thể thao của Lary lại là loại xe đời mới, đắt tiền và sang trọng, đối với những người sống trong khu này quả là điều không bình thường. Và cũng theo thói quen, Mani chưa bao giờ tiếp chuyện với người lạ mặt ở bên ngoài. Mani quay nguơiừ và Lary Kincớt đã vào nhà. Hệ thống điều hoà nhiệt độ khiến cho không khí trong nhà dễ chịu, khác hẳn sự nóng nực ở ngoài trời. - Mời ngài đi dọc lối này – Mani nói với vị khách. Nàng dẫn Lary qua căn phòng làm việc rộng rãi gọn gàng….