Info
Đôi nét về tác giả Tajima Shinji:
Tajima Shinji sinh năm 1947 tại Hirôshima (Nhật Bản), sau khi học triết học và luật quốc tế tại Tôkyo, ông đã du học tại Đức và Ấn Độ. Năm 1977, ông tham gia Trung tâm văn hóa châu Á thuộc UNESCO (ACCU) ở Tôkyo. Tại đây ông đã hoạt động tích cực trong chương trình hợp tác xuất bản vì trẻ em và chương trình xóa nạn mù chữ cho dân chúng trong vùng châu Á và Thái Bình Dương. Hiện nay ông là giám đốc phụ trách phát triển sách và chống mù chữ của ACCU.
Tác phẩm đầu tay của ông “Sa mạc khủng long” dược nhà xuất bản Kodansha xuất bản 1988 và đã được giả thưởng của Nhà xuất bản Kodansha. Tác phẩm “Mùa xuân đến từ đâu” cũng được Nhà xuất bản Kodansha xuất bản năm 1990. Tập truyện ngắn chọn lọc của ông “con chồn cô đơn” đã được dịch và xuất bản hơn 20 thứ tiếng Châu Á. Nhà xuất bản Kim Đồng cũng đã xuất bản tập truyện “Con chồn cô đơn” của ông. Cuốn sách đã được trẻ em Việt Nam mến mộ.
Thông tin truyện:
- Thể loại: Khoa học viễn tưởng
- Số trang: 155 trang.
- Nxb Kim Đồng năm 1996.
Tóm tắt nội dung truyện:
Rùa Gôđi lập mưu thành công thoát khỏi giam giữ trong bể kính trở về với đại dương bao la với chú cá Pulu.
Thực tế đã khác xưa, đại dương đã không còn trong xanh, sạch đẹp như rùa Gôđi đã từng sống, thay vào đó các loài động vật phải di chuyển đến vùng khác. Do đói quá không kiếm được thức ăn, Gôđi đành ăn thịt chú cá để tiếp tục sống.
Trong quá trình đi tìm vùng biển mới, Gôđi đã gặp rùa Lôti mù mắt, họ cùng nhau chung sống. Một thời gian sau Lôti mang thai, bụng ngày càng to ra, thân thể nó ngày càng yếu đi, bệnh tình ngày càng trầm trọng hơn. Gôđi nghe cá voi nói về cây sự sống có thể chữa lành mọi căn bệnh ở Biển Xuria, tận biển Thái Bình Dương. Gôđi quyết tâm ra đi tìm cây sự sống, để lại Lôti một mình trên đảo.
Ngờ đâu trên đường đi, chú đã gặp một vụ nổ bom do con người chuẩn bị thực hiện. Chú đã không trần chừ cố dùng răng cắn đứt dây cáp. Dây cáp vẫn không có vẻ gì bị sứt mẻ trong khi tiếng đếm của con người lùi dần về 3,2,1, không… Dòng điện chạy qua dây cáp, “hàm răng nó vẫn còn bám chặt vào một đầu của sợi cáp oan nghiệt, mai nó cháy thành than đen xì treo ở chỗ kia….”
Rùa Lôti cô đơn ngóng trông Gôđi, trong nỗi thấp thỏm lo âu. Sau khi đẻ một trăm quả trứng, Lôti kiệt sức, hít hơi thở cuối cùng, linh hồn lìa khỏi xác, lên đường đến nơi mà Gôđi chờ đợi.
Hai tháng trôi qua, một trăm con rùa đã đạp vỡ vỏ trứng, rơi xuống nước, nhảy nhót, xoài chân và bắt đầu lội nước. Mắt mở to đảo tứ tung, chúng bơi hết sức mình hướng thẳng về Biển Xuria như có la bàn đặt trên lưng…
"...Bài ca dành cho muôn loài:
Hãy trả lại bầu trời, trả lại mặt đất
Trả chúng tôi đại dương, như trước đây
Thiên nhiên, Người mẹ của chúng ta, Ngôi nhà của tất cả
Chúng ta đồng thanh hét -
"Trả nó lại, để tự tự do !" ..."