Info
Đây là một câu chuyện - nguyên tác "Thu Tàn" bằng Trung văn, tác giả khuyết danh - lấy bối cảnh trong thời kỳ chiến tranh Trung Nhật vào niên đại 1940-45, thuật lại chuyện tình giữa hai chàng trai khác chủng tộc nơi vùng Đông Bắc thuộc nước Mãn Châu, Trung Quốc. Tình tiết câu chuyện nhẹ nhàng, cho dù kết cuộc bi thảm nhưng không khiến người đọc sầu thương. Danh xưng phần lớn được giữ theo lối cũ để biểu hiện phong cách xưa cổ.
Trích đoạn:
Phượng Tường bình tĩnh lại, lặng im không nói, tự ngoảnh lại rồi nhìn lên ngắt lấy chiếc lá cây trên đỉnh đầu mình đùa nghịch. Canh Dương cúi đầu xuống, trong lòng bối rối, không biết phải nghĩ gì để mà nói, rốt cuộc đây là may hay rủi. Anh vạch trên mặt đất cát: Ich liebe dich (anh yêu em), viết rồi thì dùng chân xóa đi rồi lại viết, lại xóa, viết viết xóa xóa, xóa xóa viết viết, dường như thời gian mãi mãi vô tận. Phượng Tường hồi này cũng không hỏi ý nghĩa gì nữa.
Đáy lòng Canh Dương khởi lên một chút bất an, qua một lúc mới nghĩ: cũng không thể tiếp tục mãi sự bế tắc thế này. Vì thế quyết định trong lòng, lần này viết rồi sẽ không xóa nữa. Anh quăng nhánh cây rồi đứng lên, Phượng Tường cũng vươn người đứng lên theo anh, điềm tĩnh nhìn anh. Khi mà Canh Dương chạm vào ánh mắt Phượng Tường, ngay khoảnh khắc ấy, đột nhiên anh hiểu được thì ra Phượng Tường đã biết rõ, từ lâu đã biết rồi.
Phượng Tường vọng nhìn sắc trời rồi lầm bầm như tự nói mình nghe:
- Chẳng còn sớm nữa!
Hai người không ai nói gì thêm, Canh Dương thò tay ra kéo lấy tay Phượng Tường, tự nhiên cảm thấy dường như hai người tay nắm tay nhau cùng đi đã lâu có đến trăm ngàn năm. Lúc xuống đồi, Phượng Tường suốt đường trong lòng hoang mang trĩu nặng; hình như đây là tuyệt lộ, đằng trước chính là đất chết; quay đầu lại cũng không còn dấu vết để lần theo, chẳng có đường lui, chỉ hy vọng lối đi này mãi dài không dứt, dài ra được phút nào hay phút đó; nhưng mà, đường đồi rất ngắn, chỉ đi một lúc là hết rồi.
Vầng dương đã ngả về Tây, ban ngày, rất nhanh đến lượt bóng đêm trùm xuống.