Mã tài liệu: 267838
Số trang: 5
Định dạng: zip
Dung lượng file: 38 Kb
Chuyên mục: Tổng hợp
1.Diễn biến
Nói đến Huế là chúng ta nghĩ ngay đến một nơi với những lăng tẩm, chùa chiền, hoàng cung cổ kính, nghiêm trang. Thành phố Huế nhỏ nhắn, xinh xắn và không bao giờ hết khách du lịch đi dạo trên các vỉa hè dưới những hàng cây xanh mướt, tỏa bóng mát. Những con đường chạy dài trong thành phố hầu như đều nhỏ, hẹp nên có rất nhiều đường chỉ được phép đi một chiều. Đó là những con đường mà các chú cảnh sát giao thông phải kiểm tra, quản lý thường xuyên nhất. Đó là những con đường mà nhiều người tham gia giao thông cảm thấy khó chịu nhất, rắc rối nhất. Tuy nhiên cũng có không ít người thích thú với những con đường như vậy. Đối với tôi, đường một chiều thật là phiền phức. Tôi đã gặp rắc rối khi tham gia giao thông ở một con đường một chiều trong thành phố và một cuộc đàm phán, thương lượng đã diễn ra.
Tôi và người bạn thân nhất của tôi là những con người ở tỉnh lẻ vào đây học mang theo những ước mơ hoài bão của riêng mình. Chúng tôi học khác trường nên chỗ ở của hai đứa cũng xa nhau. Một buổi sáng, đang học bài thì tôi nhận được cuộc điện thoại của bạn bảo là bạn đang rất đau bụng, cả xóm trọ thì đi vắng hết, và bạn cần tôi ngay lúc này. Sau khi nghe giọng nói của bạn đã cố gắng hết sức để nói chuyện với tôi, lo lắng, tôi vội vàng leo lên “con ngựa sắt” đi lên chỗ bạn. Tôi ở đường Hồ Đắc Di, còn bạn tôi ở đường Trần Phú. Tôi biết rõ chặng đường mà tôi phải đi nhưng vì lo lắng quá nên tôi quyết định rút ngắn đoạn đường bằng cách “phạm luật”. Mặc dù biết đường Trần Phú là đường một chiều (chỉ được phép đi xuống chứ không được đi lên) nhưng tôi vẫn đi ngược chiều. Vừa lo, vừa sợ nhưng tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng nếu có bị bắt thì tôi sẽ bảo tôi là sinh viên năm nhất nên không biết rõ các đường đi lắm và hy vọng các chú cảnh sát giao thông sẽ tha tội cho. Đang hối hả, cố gắng đạp lên dốc Trần Phú thì “tuýt”- tiếng còi của chú cảnh sát áo vàng làm tôi giật mình và dừng lại. Tôi sợ nhưng vẫn làm bộ mặt ngơ ngác như không biết mình đã làm sai chuyện gì, như không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi xuống xe vào chào hai chú cảnh sát giao thông.
Hai chú hỏi:
-Có biết tội gì không?
Không hiểu sao lúc ấy tôi không thể diễn lại kịch bản mà tôi đã soạn thảo ra khi biết chắc sẽ phải thương lượng với chú cảnh sát. Tôi ngập ngừng nhìn hai chú rồi cúi đầu nhận lỗi:
-Dạ cháu biết ạ!
Một chú nói :
-Biết đây là đường một chiều đi xuống mà sao vẫn đi ngược chiều?
Tôi luống cuống thanh minh:
-Dạ, cháu xin lỗi. Cháu biết việc làm của cháu là không đúng, là vi phạm luật giao thông nhưng vì cháu có việc gấp quá ạ! Cháu ở đường Hồ đắc Di, bạn cháu ở đường này. Nếu đi đúng đường thì cháu phải đi theo đường Phan Chu Trinh rối rẽ ở đường Nguyễn Trường Tộ, đi hết đường Nguyễn Trường Tộ mới được phép đi đường Trần Phú. Nhưng bạn cháu đang bị đau rất nặng, xóm trọ của bạn thì chẳng có ai, vì lo lắng quá nên cháu ...
Những tài liệu gần giống với tài liệu bạn đang xem
📎 Số trang: 5
👁 Lượt xem: 465
⬇ Lượt tải: 20
📎 Số trang: 219
👁 Lượt xem: 341
⬇ Lượt tải: 21
📎 Số trang: 28
👁 Lượt xem: 564
⬇ Lượt tải: 17
📎 Số trang: 11
👁 Lượt xem: 365
⬇ Lượt tải: 17
📎 Số trang: 13
👁 Lượt xem: 8163
⬇ Lượt tải: 130
Những tài liệu bạn đã xem