Info
Hộp bánh pizza
Con chó quả rất thành thạo các hẻm hóc và con đường ngắn nhất đến những địa chỉ đặt bánh. Ngoài vài căn hộ cửa phải giật chuông chờ lâu, các nhà đều đang chờ bánh nóng cho bữa sáng. Ở địa chỉ cuối cùng, một ông người Úc to béo tỏ ra hết sức ngạc nhiên trước cô nhân viên giao bánh đội mũ vành ngược, đeo kính xanh và gương mặt cau có. Ông ta bắt chuyện trước: "Cháu có đi học không?". "Có. Nhưng nghỉ hè cháu đi làm thêm!". "Hay quá!" - Đưa lên ngón tay cái ông khen ngợi - Tiếng anh của cháu rất ổn!". "Cám ơn ông" - Thư thở dài. Khi trả tiền, ông cho luôn cô nhỏ số tiền thừa. Thư từ chối. Ông ta nhún vai: "Khỏi cần giả vờ!". Thư cất tiền vào túi, cám ơn, quay xe đi. Con chó nhảy phốc ngồi sau thùng nhựa rỗng. Đạp chầm chậm trên đường lấp lánh nắng hè, Thư muốn khóc oà lên. Cầm được trong tay đồng tiền thiên hạ, bị chế nhạo tủi nhục quá chừng.
Chủ quán dọn bữa sáng cạnh bếp. Khi Thư và con chó cưng trở về, anh ta nhìn đồng hồ: "Nhanh đấy! Giờ thì lót dạ tí chút. Tôi không tính tiền bữa ăn đâu!". Mệt mỏi và căng thẳng, cô nhỏ không mở miệng tranh cãi nữa. Phần ăn là mẫu pizza cháy xém, cốc sữa lạnh. Chủ quán nhìn thoáng khuôn mặt hoen nước của Thư, nhướn mày:
- Khóc à? Sao thế?
- Em không muốn làm việc nữa. Em sẽ tiết kiệm tiền tiêu vặt và trả anh sau. Hu hu... Em ghét ngửa tay nhận tiền bo từ người lạ. Họ coi em như con bé ăn xin.
- Hừm, nhưng nhận tiền của ba má thì vô tư, đúng không? - Chủ quán cười phá lên - Bỏ thói trầm trọng mấy việc tầm thường đi. Nếu ta xứng đáng, ta cứ lấy tiền thưởng.
- Thôi được. Vậy em sẽ lấy tiền, để dành, sớm trả nợ cho anh - Thư thở dài.
Chủ quán dùng băng keo dán kín một hộp giấy đựng pizza, khoét khe hẹp, đưa cho cô nhỏ: "Cứ cho mấy đồng tiền ít hay ho ấy vào đây. Sẽ có lúc cô có ý kiến khác về tiền bạc!". Thư gật đầu, không mấy tin tưởng. Nhét tờ bạc đầu tiên vào hộp, cô nhóc bỗng nghĩ chỉ chưa đầy một sáng thay đổi nhịp sống bình thường, không ít suy nghĩ lạ lùng đã mọc ra. cái nhìn từ những góc khác, mới mẻ và người lớn hơn.