Info
“Đang múc từng muỗng cơm bỏ vào miệng, con Chuột Lắt vụt buông cái muỗng, nó đứng vụt dậy, mặt tái mét đầy vẻ kinh hoàng, hét lên thất thanh, nó chạy đi tìm chỗ trốn và nấp đại dưới cầu thang lầu. - Ha… ha… hi… hi… Th ằng Hiếu lẫn con Hòa ôm bụng cười ngặt nghẽo, trong lúc con Chuột Lắt sợ chết khiếp, úp mặt xuống nền gạch, toàn thân run bắn lên như là con thằn lằn bị đứt đuôi. Tiếng phi cơ bay trên bầu trời rền rĩ rồi xa dần… - Này, Chuột Lắt! Th ằng Hiếu đi lại kéo vai con Chuột Lắt, nó cười phá lên. Trời đất! Con Chuột Lắt sợ máy bay đến… “tè” ra cả trong quần. Thấy thằng Hiếu lại gần, nó choàng dậy ôm cứng thằng Hiếu: - Em sợ lắm, anh Hiếu ơi! - Máy bay thôi, có gì mà sợ dữ vậy? Nhà ở gần phi trường, mày sợ hoài cho mày “tè” trong quần luôn. Vẫn giấu mặt vào ngực thằng Hiếu, Chuột Lắt chưa dám dang ra. Tức mình, con Hòa đi lại, nó kéo Chuột Lắt ra một cách thô bạo: - Mày m ở con mắt cho to ra coi, máy bay bay qua, tao với anh Hiếu có sợ đâu. Mày làm cái gì mà chết nhát dữ vậy hả, đồ Chuột Lắt chỉ biết tối ngày chui trong hang kêu chít chít mà thôi. Bị kéo mạnh ra, con Chuột Lắt lúc này mới mở mắt ra. Chiếc máy bay không còn bay gây ra những âm thanh rền rĩ nữa. Chén cơm nó đang ăn bị hất đổ tung. - Cái gì vậy? Bà Hiển ném mạnh cái giỏ lên bàn, mắt bà trợn to nhìn chén cơm đổ vụng vãi dưới đất. - T ại sao như vậy hả Hiếu? Con Hòa nhanh nhảu méc: - Con Chuột Lắt sợ máy bay nên làm đổ cơm hết đó mẹ. - Quá sức rồi! - Bà Hiển quát tướng lên - Lớp cơm ăn cơm đổ, ai mà nuôi cho nổi mày hả, đồ báo hại! Bà lao l ại tát mạnh một cái vào mặt con Chuột Lắt. Cái tát giận dữ, con Chuột Lắt té văng vào vách. Nó không dám khóc, đưa bàn tay hết vào miệng để ngăn tiếng khóc…”