Info
Năm 15 tuổi, thầy tướng số đã rắn miệng tiên đoán rằng hắn năm nay nhất định sẽ gặp phải đại kiếp, chắc chắn phải cưới “phúc tinh” để vượt qua được kiếp nạn này, về sau phải chăm sóc người kia cho đến già để đền đáp. Đường đường một bối lặc sang trọng như hắn sao lại có thể cưới một tiểu khất nhi làm vợ? Vào thời khắc tiểu khất nhi kia bước vào Đa La Tuấn vương phủ, thì suốt 9 năm nay hắn đã trốn vào hoàng cung lánh nạn. Nào ngờ một lần hồi phủ, chợt bị một nữ tử thanh lệ xuất tục câu dẫn hồn phách – chẳng lẽ ông trời đang trêu chọc hắn sao? Người hắn từng thề không bao giờ cưới làm vợ lại là kẻ hắn muốn tham lam níu giữ. Hơn nữa hắn còn chưa hề nói không lấy nàng, thì nàng đã dám mở miệng nói không cưới hắn?Thành Bắc Kinh, Đại Thanh hoàng triều – Bắc Kinh phố phường náo nhiệt ồn ào, người người đến đến đi đi, làm nên một bộ mặt kinh thành đầy phồn vinh, thái bình thịnh thế. Hôm đó thời tiết nắng ráo, trên khắp các con đường chính đầy những quầy hàng bày bán tấp nập, rộn ràng cả một góc trời, ở phố kế bên vẫn nghe được âm thanh nhộn nhịp này, nào là các cửa tiệm đồ cổ, quầy trái cây tươi, quán thức ăn nóng hổi thơm phức, cả những sạp chuyên viết tranh chữ nữa… Các cửa hàng nữ trang, son phấn thì chật kín, các quý phu nhân và tiểu thư chen lấn nhau xem hàng, giữa đường phố thì càng náo nhiệt hơn bởi các đoàn xiếc mãi nghệ… Các đoàn tạp kĩ buôn bán dược liệu gia truyền thu hút không ít đám đông, những tiếng thét to không ngừng, đao gương sáng loáng múa may điêu luyện, đôi lúc lại có những màn nhảy vọt phóng người lên thật cao, vô cùng hấp dẫn. Một vị mỹ thiếu niên, tuổi chừng mười lăm, gương mặt trắng trẻo như thanh như ngọc, ánh mắt cao ngạo đảo nhìn tứ phía xung quanh. Người thiếu niên khí thế bất phàm này chính là đương kim đại a ca của Đa La Duệ vương phủ - Đức Tuyển bối lặc. Hiện tại, hắn đang mặc trên người một trường bào thiên thanh, chiếc áo khoác ngoài được viền xanh đỏ dọc theo hai vạt, trước ngực hắn đeo một mảnh kim bài bằng vàng được chạm trổ tỉ mỉ, dưới thắt lưng gắn thêm một ngọc bội sang quý, phía đuôi còn đính thêm những sợi tua dây mềm mại, bên hông còn lại là một túi hương quý giá thơm ngan ngát. Trang phục của hắn so với con cháu của những nhà giàu phú quý cũng không mấy khác biệt, duy nhất có một điều là cặp mắt đen lay láy sáng ngời kia toát lên một vẻ thông minh kiệt xuất, đôi môi bạc lạnh lùng nhếch mép cười khẽ, nhưng sâu tận trong đáy mắt không gợn chút vui thích. Những người đi đường nhận thấy được khí chất lãnh băng, không tầm thường của hắn tự động tự giác dạt sang hai bên nhường đường trong nỗi lo sợ thấp thỏm, đôi lúc lại lén dò xét nhìn trộm hắn. Phía sau hắn là hai người thị vệ mặc thường phục theo sát hai bên, không rời nửa bước, cùng theo chân Thiếu chủ đi đến một quầy tướng số. Chỉ thấy một mảnh vải dài bay phất phơ, trên đó bằng nét chữ thật to ghi là “Thiếu khẩu trực đoạn quái lão tiên”, còn người đoán quẻ tre kia lại là một ông lão mù dáng vẻ có phần gầy yếu. (* “Thiếu khẩu trực đoạn quái lão tiên” ý nói: miệng luôn nói điều thẳng điều thật tuy có thể trái tai) Người thiếu niên kia nhẹ nhàng vén trường bào, ung dung ngồi xuống chiếc ghế sơ sài trước quầy, đôi mắt hắn nheo nheo lại khinh khỉnh nhìn lão ông. “Mắt ngươi không thể thấy, làm sao có thể phê mệnh cho người khác, làm sao có thể bói toán chứ?” Một âm thanh trong trẻo chậm rãi cất lên…..