Info
"Vô cực" là câu chuyện xoay quanh 4 nhân vật: Đại tướng quân Quang Minh bách chiến bách thắng - chủ nhân của Nhật Trú Thành, Công tước Vô Hoan tài mạo song toàn - chủ nhân của Cực Lạc Cung, nàng Bạch Dực xinh đẹp, đầy mưu trí - người đứng đầu của Thiên Vũ Lầu và tên nô lệ Côn Lôn - đứa trẻ còn sống sót cuối cùng của nước Tuyết. Nổi bật giữa bối cảnh đầy không khí cổ trang, kiếm hiệp và phép thuật của truyện là cuộc tranh giành quyền lực đã tạo thành thế chân vạc của 3 con người: Quang Minh, Vô Hoan và Bạch Dực. Điều họ tranh nhau không phải là chức minh chủ võ lâm, cũng chẳng phải là kho báu gì, thậm chí còn chẳng phải là ngai vàng như người ngoài nhìn vào vẫn tưởng, mà họ tranh nhau để trở thành người có thể thay đổi được Vô Cực. Phải chăng họ chỉ là đại diện cho những mong muốn và tham vọng của con người muốn chống lại "thiên mệnh"?Với "Vô Cực", người đọc có thể dễ dàng nhận ra bút pháp đặc trưng của QKM trong xây dựng nhân vật. Vẫn là kiểu "biết người, biết mặt nhưng không biết lòng", vẫn là mưu mô chồng chéo với mô mưu, vẫn là những con người với trái tim đầy tổn thương đang vùng vẫy chống lại số phận.... Ban đầu, Vô Hoan xuất hiện như là kẻ "cầm đầu phe phản diện", một kẻ vì ngôi vua mà ra tay lạnh lùng, tàn nhẫn, một kẻ mà mưu mô, thủ đoạn cũng chẳng kém gì tài năng. Thế nhưng khi Bạch Dực lộ mặt thì những âm mưu của Vô Hoan bỗng trở thành những nước cờ non nớt đã bị cao thủ ngầm nắm bắt và dẫn dắt. Rồi cuối cùng, khi Quang Minh tướng quân ra tay thì tất cả những tính toán của bọn họ chỉ như một trò trẻ con dưới tay của ông ta mà thôi. Đời vốn cũng thế thật! Núi cao còn có núi cao hơn cơ mà.Trong thế giới của QKM nói chung và "Vô cực" nói riêng, hình như không có kẻ xấu-người tốt, tất cả đều là con người với những tham vọng và tính toán riêng, đơn giản là chỉ có kẻ cao tay nào cao tay hơn mà thôi. À mà còn có một cặp đối cực khác là kẻ mưu mô và kẻ ngốc nữa chứ. Côn Lôn chính là nhân vật điển hình cho "kẻ ngốc". Một nô lệ bị ngược đãi như thú vật mà vẫn liều chết cứu chủ, vẫn nhỏ nước mắt vì chủ bị chết, vẫn ngây thơ chịu làm nô lệ tiếp cho một tên chủ khác với lí do hết sức mơ hồ. Ngốc đến mức mà đôi khi mình phải tự hỏi rằng liệu đây có phải là một nhân vật chính hay không khi mà tính cách của anh ta mơ hồ quá.