Info
Trong quá trình săn lùng một tên tội phạm khét tiếng, đặc vụ Chance Mackenzie đã tìm được con mồi hoàn hảo cho cái bẫy của mình: Sunny Miller. Vì thế Chance đã biến mình thành người đàn ông duy nhất mà cô có thể tin tưởng, và sắp xếp để cho người cha mai danh ẩn tích của cô tìm thấy họ. Điều Chance không ngờ đến là Sunny có những lý do của riêng mình để trốn chạy khỏi cha cô gần như suốt cả cuộc đời - và giờ đây trò lừa đảo của Chance đã mang họ tiến gần thêm một bước tới sự kết thúc của tất cả những người mà họ yêu thương...Trở về Wyoming – trở về nhà – luôn luôn khuấy động trong Chance Mackenzie một sự căng thẳng lẫn lộn của những cảm xúc mà anh không bao giờ có thể quyết định cái nào mới là mạnh nhất, niềm vui sướng hay là sự khó chịu tột cùng. Do bản chất cũng như do được dạy dỗ - không có nghĩa là có bất kì sự dạy dỗ nào trong suốt mười bốn năm đầu hoặc khoảng đó của cuộc đời anh, anh là kiểu đàn ông sẽ thấy thoải mái hơn khi được ở một mình. Nếu anh chỉ có một mình, thì anh có thể hành động mà không cần phải lo lắng về bất kì người nào khác ngoài chính bản thân mình, và ngược lại, sẽ chẳng có ai khiến cho anh thấy không thoải mái vì phải lo lắng cho an toàn của bản thân cả. Loại công việc anh đã chọn chỉ càng củng cố thêm những khuynh hướng này của anh, bởi vì những hoạt động ngầm và chống khủng bố đòi hỏi anh phải vừa bí mật vừa cảnh giác, không được tin tưởng một ai, không được để ai lại gần anh. Thế nhưng… Thế nhưng, vẫn có gia đình anh. Lôi kéo, ca thán, áp đảo một cách thô bạo, từ chối để anh rút lui, không có nghĩa là anh hoàn toàn chắc chắn anh có thể làm thế thậm chí cả khi họ cho phép điều đó. Anh luôn chết điếng, cảnh giác, khi bước trở lại vào trong cái vòng ôm bao-bọc-trọn-vẹn ấy, để bị trêu chọc và hỏi han – bị trêu chọc, anh, người mà một vài kẻ đáng sợ nhất trên quả đất này sợ hãi một cách chính đáng – để bị ôm và hôn, bị mọi người nhặng xị xung quanh và bị mắng và… được yêu thương, cứ như thể anh cũng giống như tất cả những người khác. Anh đã biết là anh không giống; ý thức đó luôn luôn hiện hữu, ở sâu thẳm trong trí óc anh, rằng anh không giống họ. Nhưng anh vẫn bị kéo về, hết lần này đến lần khác, bởi một điều gì đó sâu thẳm trong tâm can thèm thuồng với chính những thứ khiến anh cảnh giác đến thế. Tình yêu thật đáng sợ; anh đã học được từ rất sớm và khắc nghiệt rằng anh khó có thể dựa vào bất kì ai ngoài bản thân mình như thế nào. Chính cái thực tế là anh vẫn còn sống sờ sờ ra đó đã là một minh chứng cho sự kiên cường và trí tuệ của anh. Anh không biết mình bao nhiêu tuổi, hay anh đã được sinh ra ở đâu, anh được đặt tên là gì khi còn là một đứa bé, hoặc thậm chí là anh có tên hay không – không gì hết. Anh không có kí ức nào về một người mẹ, người cha, hay bất kì ai đã chăm sóc cho anh. Rất nhiều người đơn giản là không nhớ về thời thơ ấu của họ, nhưng Chance không thể tự an ủi với cái khả năng đó, rằng có một ai đó đã yêu thương anh và chăm sóc anh, bởi vì anh nhớ quá rõ hầu hết những chi tiết khác. Anh nhớ đã ăn cắp thức ăn từ khi anh còn rất bé đến nỗi anh phải đứng nhón trên đầu ngón chân mới với tới những quả táo trong khay trong siêu thị ở một thị trấn nhỏ. Bây giờ xung quanh anh có quá nhiều trẻ con đến mức bằng cách so sánh những gì anh còn nhớ với kích cỡ của bọn trẻ ở từng độ tuổi nhất định, anh có thể ước đoán anh chỉ cỡ ba tuổi vào khoảng thời gian ấy, thậm chí có khi còn nhỏ hơn. …