“Song không như loài vật, ông hình như không có cả tình thương yêu đối với chính con mình: - Con nhãi ranh khốn nạn, ông thường gọi nàng như vậy, cặp mắt nhìn nàng đầy vẻ thù ghét. Tại sao cha nàng lại căm ghét nàng đến thế? Tại sao ông cũng ghét mẹ nàng, mặc dù ông vẫn thường xuyên mò đến phòng bà. Suốt ngày, bà Westover tha thẩn trong nhà như một chiếc bóng và chút sinh khí hiếm hoi ở bà cũng biến mất khi bà nghe tiếng chồng ở phòng ngoài. Juliet đã nhiều lần chứng kiến cảnh đó, và mặc dù rất thương mẹ, đầu nàng vẫn cứ vương vấn chút bực tức trước sự yếu hèn của bà. Mẹ nàng vẫn thường nói bổn phận của đàn bà là làm người vợ biết phục tùng chồng. Người vợ thuộc quyền sở hữu của người chồng, chồng muốn sao mình phải làm vậy, nhẫn nhục chịu đựng cho dù có bị đối xử tàn tệ. Đàn ông người nào chả muốn có con, nhất là con trai, để nối dõi tông đường. Vậy thì tại sao, Juliet tự hỏi, bà lại làm ông điên khùng đánh đập bà để sinh con trai cho ông? Tại sao bà đã không làm được việc đó? Song mặc dù ông đánh đập bà mãi, mà vẫn chẳng có con trai. Juliet cũng muốn có cậu em trai lắm…”
Cho đến bây giờ Juliet Westover vẫn còn nhớ, nàng thường thức giấc rất sớm, nghe tiếng chân nặng nề bước ngoài cửa phòng nàng. Ngày nàng còn nhỏ, tiếng chân nghe mạnh mẽ và dứt khoát, song càng những năm về sau, nó như lệt xệt lê trên sàn và nặng nề hơn. Nhưng bao giờ nó cũng ngoặt vào căn phòng giáp phòng nàng. Có lẽ nó không còn thường xuyên như trước, song dẫu sao nàng cũng cứ vùi đầu vào gối, kéo chăn phủ kín chỉ để hở mặt ra ngoài. Nàng có thể dự cảm chính xác điều gì sẽ xảy ra , tiếng lầu bầu chửi rủa của cha nàng, tiếng đấm đá, tiếng rên nho nhỏ, rồi tiếng chân bước xa dần, cầu thang cọt kẹt và cửa ngoài đóng sầm lại. Chỉ còn lại tiếng khóc thút thít cố nén, mang nỗi cô đơn buồn tủi của cả một đời người.
Chỉ đến lúc ấy, Juliet mới nhẹ người và hy vọng mẹ nàng có thể an bình trong giấc ngủ sau cơn ác mộng vừa qua. Nàng biết cha nàng là người cục súc vũ phu, chính nàng cũng đã nhiều lần ăn những cái tát ù tai của cha. Dưới con mắt trẻ thơ của nàng, ông giống như một con gấu to khỏe với những ngón tay dùi đục đầy lông lá. Song không như loài vật, ông hình như không có cả tình thương yêu đối với chính con mình:
- Con nhãi ranh khốn nạn, ông thường gọi nàng như vậy, cặp mắt nhìn nàng đầy vẻ thù ghét. Tại sao cha nàng lại căm ghét nàng đến thế? Tại sao ông cũng ghét mẹ nàng, mặc dù ông vẫn thường xuyên mò đến phòng bà.
Suốt ngày, bà Westover tha thẩn trong nhà như một chiếc bóng và chút sinh khí hiếm hoi ở bà cũng biến mất khi bà nghe tiếng chồng ở phòng ngoài. Juliet đã nhiều lần chứng kiến cảnh đó, và mặc dù rất thương mẹ, đầu nàng vẫn cứ vương vấn chút bực tức trước sự yếu hèn của bà. Mẹ nàng vẫn thường nói bổn phận của đàn bà là làm người vợ biết phục tùng chồng. Người vợ thuộc quyền sở hữu của người chồng, chồng muốn sao mình phải làm vậy, nhẫn nhục chịu đựng cho dù có bị đối xử tàn tệ. Đàn ông người nào chả muốn có con, nhất là con trai, để nối dõi tông đường. Vậy thì tại sao, Juliet tự hỏi, bà lại làm ông điên khùng đánh đập bà để sinh con trai cho ông? Tại sao bà đã không làm được việc đó? Song mặc dù ông đánh đập bà mãi, mà vẫn chẳng có con trai. Juliet cũng muốn có cậu em trai lắm.