Info
Dư âm như muốn dứt hẳn, thình lình lại vút lên "tinh tính tàng tang", một chuỗi đơn âm vang vọng như hạt châu rơi trên đĩa ngọc. Những tiếng rời rã này dường như ở tại một nơi rất xa vời, rất diệu vợi; tôi lại đắm chìm trong tiếng nhạc nữa rồi!
Tôi đã nhìn thấy trái đất đen như mực, với một vòng ánh sáng lấp lánh, tiếp theo là một chuỗi vòng ánh sáng lan xa dần rồi tan biến, và kinh nghiệm nối tiếp càng khó mà hình dung cho được.
Chẳng có người nào, chẳng có một sân diễn tấu ngoài trời nào, chẳng có cái gì cả; có chăng chỉ là tiếng nhạc giữa Đất Trời, hòa cùng ảo ảnh thị giác khó mà tách rời khỏi cung bậc du dương. Tất cả chỉ giống như một giấc mộng êm ái ngọt ngào, vào một đêm tối giữa mùa hạ ấy.
Làn gió nhẹ phất phơ qua đồng nội, cỏ xanh cao đến gối chân người, nhấp nhô như làn sóng, mênh mông chẳng biết đâu là cùng tận bến bờ; trăng sáng treo cao trên dốc núi trơ trọi, ánh trăng chiếu lên dòng nước chảy nhanh dưới bờ dốc. Dưới sự dẫn dắt bởi tiếng nhạc như mê đắm ảo huyền của Tiểu Sâm, tôi cứ thoát rồi lại nhập giữa khung cảnh kỳ dị và thế giới đầy quyến rũ, thân này không tự chủ được rồi!
Tôi cảm thấy tiếng lặng thinh của đàn guitar như chọc xoáy vào hệ thần kinh, và mạch nhịp cùng lúc đập nhanh lên. Tôi đã quên mất mục đích để đến buổi nhạc hội, đã quên mất mối hoài nghi đối với Tiểu Sâm, chỉ còn sót lại là cung-nhạc-say-mộng tinh khiết nhất, mỹ miều nhất; và cảm nhận này, chỉ có được trong một giấc ngủ ngon.
Giữa Đất Trời chí thuần tuyệt mỹ ấy, tôi đã khắc phục được nỗi kinh sợ đối với việc sống chết, dòng thời gian bất tận mà tôi đang ngước trông từ khe hở tay trôi mãi, thấu hiểu được sự vĩnh hằng bất diệt của vũ trụ, không có sự tận cùng. Đột nhiên, trong lòng tôi dâng lên một nỗi buồn thương, rồi lại nhanh chóng bị thay thế bởi một niềm vui khôn tả khác, đến giờ tôi mới hiểu được thế nào là 'trăm vạn nỗi niềm như sóng dậy trong lòng.'