Info
Giới thiệu: Sách là tuyển tập 27 truyện ngắn, trong đó có một số truyện đạt giải từ các cuộc thi sáng tác dành cho thiếu nhi của nhà văn Quế Hương: Vua lũ đồ chơi – giải nhì cuộc thi Sáng tác thơ truyện trẻ em do Ủy ban Bảo vệ và Chăm sóc trẻ em Việt Nam, Unicef Việt Nam, Hội Nhà văn Việt Nam phối hợp tổ chức năm 1996-1997; Quán Búp Bê – giải thưởng Tác Phẩm Tuổi Xanh 1995;… Chiếc vé vào cổng Thiên – Đường – Xanh – truyện được tặng thưởng của Báo hoa Học Trò dành cho nhà văn viết cho Tuổi Hoa năm 1996…Nó chưa hề xuống vườn. Đơn giản vì nó đi lại khó khăn, chỉ lết là giỏi. Cầu thang lại có cửa, cài then phía ngoài. Thế giới đối với nó thu hẹp trong căn phòng khoảng 20m2, nơi mẹ cha nó buồn bã thu giấu một sản phẩm bị hỏng, một hình hài con người mà chẳng ra người. Những ngày nắng ráo, cửa sổ được mở, màn được vén, nó ngồi ngó xuống vườn và một nỗi khát khao mơ hồ trào dâng trong nó, vỡ tung thành chuỗi âm thanh nhọn hoắt, xé toang mầu nắng. Ai nghe cũng phải bịt tai lại. Mỗi ngày mẹ nó ghé nó đúng năm phút vào buổi sáng và để lại mùi nước hoa váng vất chóng mặt. Cha nó ghé buổi tối, nồng nặc mùi bia. Còn vú Năm ghé ban ngày, vú tỏa mùi xà phòng. Tất cả mọi người đều có mùi gì đó. Nó có nhiều đồ chơi. Dường như cha mẹ nó tin rằng đồ chơi cứu vãn sự bất hạnh của nó. Toàn đồ chơi đắt tiền – một rừng thú thủy tinh, sứ và nhồi bông. Một ngăn xe điện, tàu hỏa, máy bay chạy pin hoặc điều khiển từ xa... Chủ nhật, vú Năm tắm cho thú thủy tinh và sứ. Chúng vùng vẫy trong nước cho đến khi thịt da óng ánh ngời ngợi rồi bước ra tắm nắng cho khỏi còi xương. Sau đó, vú chải lông cho thú nhồi bông. Gấu, cọp, sư tử... đều lim dim mắt khi vú lướt cái lược bé xíu trên bộ lông đủ mầu của chúng. Rồi tất cả vào tủ. Cả thế giới tràn đầy âm thanh, mầu sắc, sức sống trên trang sách trở nên im lìm, bất động trong tủ kính. Ở đó, hổ giống mèo, gấu giống chó, chim giống gà... tất cả đều buồn thiu và bất lực. Một ngày, mẹ về quê đem lên một thằng bé đen trùi trũi, tóc khét nắng, người quắt queo. Nó không ngừng cựa quậy trong bộ đồ mới. Nó có mùi lá cây. Mẹ giới thiệu: - Đây là thằng Đẹt. Từ nay nó chơi với con cho có bạn! Thằng Đẹt kinh hoàng nhìn nó: - Nhưng tui sợ ảnh lắm! Giống như ông kẹ! Thằng Đẹt nhớ nhà khóc mãi. Nó không chịu mặc áo, cũng không biết uống sữa. Nó ở trần, trèo tuốt lên cái cây cao nhất ngó hướng về quê nhà. Cây dừa ấy lại ở ngay trước cửa sổ phòng nó, chỉ cách sải tay. Con khỉ trên cây giương mắt ngó nó: - Đầu đựng chi trong mà bự rứa? - ... - Răng còn bé mà lưng còng rứa? - ... - Răng không xuống đây chơi? Ở trong hộp hoài chán chết! …