Info
<!--
/* Font Definitions */
@font-face
{font-family:"MS Mincho";
panose-1:2 2 6 9 4 2 5 8 3 4;
mso-font-alt:"MS 明朝";
mso-font-charset:128;
mso-generic-font-family:modern;
mso-font-pitch:fixed;
mso-font-signature:-1610612033 1757936891 16 0 131231 0;}
@font-face
{font-family:"\@MS Mincho";
panose-1:2 2 6 9 4 2 5 8 3 4;
mso-font-charset:128;
mso-generic-font-family:modern;
mso-font-pitch:fixed;
mso-font-signature:-1610612033 1757936891 16 0 131231 0;}
/* Style Definitions */
p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal
{mso-style-parent:"";
margin:0in;
margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:12.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-fareast-font-family:"MS Mincho";}
@page Section1
{size:8.5in 11.0in;
margin:1.0in 1.25in 1.0in 1.25in;
mso-header-margin:.5in;
mso-footer-margin:.5in;
mso-paper-source:0;}
div.Section1
{page:Section1;}
-->Theo bước chân Quản Ngai, lặng lẽ tìm kiếm tình yêu và ý nghĩa đích thực của cuộc sống trên hành trình qua năm tháng tuổi trẻ của đời anh, bạn sẽ chợt nhận ra rằng, thiên đường chẳng ở đâu xa, nó hiện hữu ngay đây, là trái đất rực rỡ ánh mặt trời, là người thương mến duy nhất mà ta thực lòng muốn chung một con đường, chung một số phận... Không ồn ã, khoa trương, không hoa mỹ, bóng gió, Quản Ngai chỉ nhẹ nhàng kể lại những trải nghiệm của cuộc đời mình. Những câu chuyện chính anh là người tham dự và những câu chuyện anh được nghe kể, được chứng kiến... Song, kết cấu truyện không chỉ dừng lại ở việc xâu chuỗi các sự kiện rời rạc, cái mạch ngầm liên kết chúng là dòng suy nghĩ miên man không dứt về ý nghĩa của sự tồn tại trong cuộc sống này. Nó khiến người đọc cảm thấy, dù trong tình huống nào, tận cùng nỗi đau và tuyệt vọng hay ở một đối cực khác là niềm hạnh phúc thiên đường, thì Quản Ngai cũng đã sống thật sâu sắc, thật mãnh liệt với năm tháng của mình.
“Tôi có một người tình.
Không cẩn thận đánh rơi mất rồi.
Tôi lại có một người tình khác.
Không cẩn thận lại đánh rơi mất.
Nếu mỗi người đều phải dùng một câu đơn giản và dễ hiểu nhất để tổng kết đời mình, thì câu của tôi chỉ có vậy mà thôi”
Nói một câu tổng kết ngắn gọn “chỉ có vậy”, nhưng câu chuyện anh kể, ở một góc độ khác, có thể nhìn như một cuốn từ điển sống của tình yêu, tuổi trẻ với muôn vàn những cung bậc xúc cảm, những biến động tâm tư. Người con gái đầu tiên thực sự bước vào trái tim anh là Bất Bất. Người khiến anh nhận ra, tình yêu không phải thể hiện qua ham muốn làm tình, mà thể hiện trong khát vọng muốn được cùng nàng ngủ bên nhau. Nhưng chán ngấy cuộc sống không có gì ly kỳ mới mẻ, Bất Bất đã bỏ anh, không một lời từ biệt. Quản Ngai bỗng chốc mất đi chỗ dựa tinh thần, cuộc sống và tình cảm cùng lúc rơi vào khủng hoảng. Anh lấp đầy những khoảng trống rỗng của mình bằng những đêm tình thoảng qua, rồi đau đớn tự hiểu, dù có cố gắng chạy trốn cách nào, cũng không thể không đối diện với nỗi cô đơn sâu thẳm, với cảm giác cuộc sống mất hết ý nghĩa... “Thà ôm Bất Bất ngủ còn thích hơn” tâm sự với người đọc một điều thật giản dị, tình yêu đâu đơn giản chỉ là sự quấn quít của thể xác? Chỉ khi bạn muốn được bảo vệ, được chia sẻ với người tình thế giới này, chỉ khi bạn bước vào niềm vui và nỗi buồn của nhau, và những bí mật sâu kín, khi đó bạn mới thực sự bước vào lãnh địa của trái tim…