Info
<!--
/* Font Definitions */
@font-face
{font-family:"MS Mincho";
panose-1:2 2 6 9 4 2 5 8 3 4;
mso-font-alt:"MS 明朝";
mso-font-charset:128;
mso-generic-font-family:modern;
mso-font-pitch:fixed;
mso-font-signature:-1610612033 1757936891 16 0 131231 0;}
@font-face
{font-family:"\@MS Mincho";
panose-1:2 2 6 9 4 2 5 8 3 4;
mso-font-charset:128;
mso-generic-font-family:modern;
mso-font-pitch:fixed;
mso-font-signature:-1610612033 1757936891 16 0 131231 0;}
/* Style Definitions */
p.MsoNormal, li.MsoNormal, div.MsoNormal
{mso-style-parent:"";
margin:0in;
margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:12.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-fareast-font-family:"MS Mincho";}
@page Section1
{size:8.5in 11.0in;
margin:1.0in 1.25in 1.0in 1.25in;
mso-header-margin:.5in;
mso-footer-margin:.5in;
mso-paper-source:0;}
div.Section1
{page:Section1;}
-->"Ám ảnh" là cuốn tiểu thuyết bestseller thứ hai của nữ văn sĩ Colleen Mc Cullough, sau cuốn "Tiếng chim hót trong bụi mận gai". Chuyện xảy ra tại một viện quân y trên bờ Thái Bình Dương. Y tá Honour Langtry có nhiệm vụ chăm sóc các bệnh nhân bị bệnh "Troppo" - một hội chứng chiến tranh. Sự xuất hiện của một anh chàng bình thường - Trung sĩ Michael Wilson - giữa một thế giới không bình thường như khu điều trị này đã khiến cho mọi dồn nén, mọi xung đột về mọi phương diện đã nổ tung và trở thành bi kịch... Người lính trẻ dừng chân, lưỡng lự ngước nhìn lối vào không biển hiệu của khu X, vừa hạ ba lô xuống đất vừa phán đoán khả năng đây chính là đích cuối cùng của mình. Nghe nói phải tìm khu trong cùng của lãnh địa này, họ đã chỉ lối xuôi con đường mòn và tỏ lòng biết ơn anh tự tìm đường, vì họ còn bận việc mà anh tỏ ra có thể đi một mình. Trừ súng ống mà người phụ trách vũ khí đạn dược của tiểu đoàn đã tước đi vừa mới hôm qua, toàn bộ quân trang quân dụng giờ đây đeo quanh người anh, một gánh nặng quá quen thuộc đến nỗi anh chẳng để ý tới nó. Chà, đây chính là dãy nhà cuối cùng, ổn rồi, nhưng nếu gọi là khoa thì nhỏ quá, nhỏ hơn nhiều so với những khoa khác dọc đường. Và cũng yên tĩnh hơn nhiều. Một khoa điều trị troppo. Cũng là một cách chấm dứt chiến tranh đấy chứ! Chấm dứt như thế nào không quan trọng. Chỉ cần biết là nó đã chấm dứt.
Kín đáo quan sát anh lính qua cửa sổ phòng làm việc, y tá Honour Langtry nhìn soi mói xuống sân với ta6m trạng nửa bực tức nửa tò mò. Bực tức vì anh ta bị nhồi vào khoa ở thời điểm cô những tưởng sẽ không nạp thêm một bệnh nhân nào nữa, và cô thừa biết sự xuất hiện đột ngột của anh chàng này chẳng chóng thì chày sẽ đảo tung sự cân bằng vốn rất nhạy cảm ở X cho mà xem, tuy nhiên nỗi bực dọc chỉ thoáng qua, còn tò mò vì anh ta đại diện cho sự mới lạ, là người khiến cô phải khám phá. Wilson, M.E. J.
Anh là trung sĩ của một tiểu đoàn lừng lẫy thuộc một sư đoàn lừng lẫy, phía trên túi ngực trái anh đeo huân chương Quân công cuống đỏ-xanh-đỏ, phần thưởng cao quý nhất, hiếm có nhất, lấp lánh bên huân chương Ngôi sao 1939-1945 là Phi châu Bội tinh thiếu một số 8 và Thái Bình Dương Bội tinh, tàn tích của Trung Đông là chiếc khăn puggaree Ấn độ bạc phếch quấn quanh mũ có một mảnh màu riêng viền xám. Anh đang mặc một bộ xanh lá cây bạc màu được là lượt sạch sẽ, đội chiếc mũ mềm bẻ góc đúng quy định, quai mũ ôm gọn cằm, khoá thắt dây mũ bằng đồng sáng choang. Không cao lớn lắm nhưng rắn rỏi, làn da nơi cổ và cánh tay đen sạm như gỗ tếch. Con người này đã trải qua một cuộc chinh chiến dài đây, nhìn bề ngoài thôi thì y tá Langtry không thể đoán nổi tại sao lại xếp anh ta vào X. có lẽ con người này phảng phất tính bâng quơ, như một kẻ đã quá quen lối cũ giờ bỗng thấy mình sa chân xuống một con đường lạ hoắc. Nhưng ấy là cảm giác chung của bất kể ai khi tới bất kể chốn mới nào. Những dấu hiệu thường thấy hơn cả là bối rối, mất phương hướng, lúng túng trong cách xử thế hoặc hành vi, đàng này không. Trái lại, cô kết luận, anh chàng này tỏ ra hoàn toàn bình thường và đó chính là điều không bình thường đối với X. Đột nhiên anh chàng quyết định đến lúc phải hành động bằng cách nhấc bổng ba lô khỏi mặt đất, bước chân theo lối thoai thoải dẫn lên cửa trước. Đúng lúc này y tá Langtry cũng vòng qua bàn để ra ngoài hành lang. Họ chạm trán ngay trong rèm gió, suýt đâm sầm vào nhau. Một kẻ tinh nghịch nào đó ngày xưa từng an dưỡng ở đây trước khi trở về đơn vị đã xâu những nút chai bia vào dây câu dài ngoẵng của tấm rèm gió, thế nên thay vì tiếng leng keng thánh thót của chuỗi hạt thuỷ tinh thì nó va đập chan chát loảng xoảng. Và họ giáp mặt nhau trong cái âm thanh chói lói đó…