Info
.....Cảnh tượng dị kỳ tôi đã được mục đích, nó là hai con
ma, hai cái oan hồn uất ức của hai kẻ chịu tử hình, lâu ngày không tiêu đi được
nên tụ lại thành bóng, hấp thụ mãi khí thiêng liêng của trời đất, nên mỗi khi bị
hoàn cảnh xúc động đến là hiện lên ngay, hiện lên để diễn lại một tấn trò mà
xưa kia, hai oan hồn đó thường diễn những giờ cao hứng. Phàm giả người ta,
trong buổi bình sinh, có một thú gì mình yêu nhất, mê nhất, một thứ gì làm then
chốt cho tất cả bao nhiêu tính tình dục vọng của mình, một thú gì mình đã biết
hưởng và đã đặt trên tất cả những khoái lạc của cuộc đời, thì nhiều lúc, sau
khi đã lìa bỏ cõi tục rồi, vẫn còn nhớ tiếc đến thú ấy luôn luôn, chỉ ngong
ngóng chờ có dịp hưởng lại là chộp lấy ngay, không bỏ sót.
Cũng bởi cớ đó nên một khi thi nhân đã chết, hồn thi nhân
còn muốn ngân thơ, một khi nhạc công đã chết, hồn nhạc công còn muốn gảy đàn.
Câu thơ của Đường Vương Bột văng vẳng trên dòng sông Lạc, điệu đàn của Sư Quyên
véo von trên mặt sông Bộc đó chẳng phải là những chứng cớ rõ ràng cho thuyết ấy
hay sao?
Mà nhất là khi kẻ bị thác lại là người mệnh bạc, vì nghiệt chướng mà chết oan,
chết yểu, bất đắc kỳ tử hay bị nhục hình, thì một điểm linh hồn bay phiêu phiêu
trong gầm non nước không tài nào siêu linh tịnh độ được, cứ mập mờ khi tan
khi tụ, bơ vơ trôi dạt, không đâu là bến là bờ. Điểm linh hồn đó vẫn còn nhớ rõ
rệt cuộc sinh hoạt mình vừa trải, vẫn còn đầy dục vọng và tình cảm, nhưng
chỉ vì không có xác vật chất nên khó lòng diễn được dục vọng và tình cảm đó mà
thôi. Nhiều linh hồn còn muốn sống thêm nữa trên cõi thế, bởi chưa dứt hẳn trần
duyên, còn muốn vẫy vùng nữa, ganh đua nữa cùng người đời cùng tranh đấu cho tới
cùng. Có linh hồn thì một khi thác bỗng tỉnh ngộ ra, bay lên một gầm thiêng liêng
cao sạch để ngao du, tĩnh dưỡng. Những linh hồn đó không mấy khi trở lại nữa,
một đi, đi chẳng trở về. Còn như các linh hồn bị nghiệt duyên dục vọng buộc chặt
với cuộc sinh hoạt của loài người, thì chúng thường bay vẩn vơ quanh quẩn bên
mình ta, trông ta một cách ham muốn thèm thuồng, chỉ đợi có dịp tốt là trở về sống
chung lại với ta, dẫu rằng trong một phút...."