VU THIÊN NGUYỄN ĐẮC LỘC LÀ BẬC ĐÀN ANH của tôi về mọi phương diện: tuổi trời, tuổi cách mạng, sự học vấn …… và, nếu cần, cũng nên nhắc rằng vào khoảng 1957, khi tôi là thiếu úy trong Quân đội QGVN thì anh là trung tá. Như vậy, tôi không thể viện lý lẽ nào để “dám” viết tựa cho tác phẩm của anh.
Ngoài một lý lẽ khá ngược đời: VU THIÊN dù đã là sĩ quan cao cấp khi quân đội ta còn ở trong giai đoạn hình thành, là một người ít hoạt động – vì ít tham vọng? – và ít nói hơn hoạt động, ít nói hơn viết, ít viết hơn nghĩ. anh nghĩ nhiều mà không chịu viết. Trong khi đó thì tôi nghĩ được điều gì vội viết ngay điều đó ra, và in ngay thành sách. Bạn đọc vì thế mà biết tên tôi trước tên anh. Nhận viết tựa cho sách của VU THIÊN chính là lợi dụng cái thế “được biết đến trước” để giới thiệu một tác phẩm mà bạn cần phải đọc. Lý lẽ thứ hai là một điều cần nói về tác giả. Cuốn “Số Tử vi dưới mắt Khoa Học” này không phải là tác phẩm đầu của anh. Hơn 10 năm trước, anh đã viết – và tôi đã có hân hạnh giới thiệu trên nguyệt san Văn Hữu số 2 – một cuốn nhận định và phê bình lý thuyết Tương quan của Anh-sten. Sau đó anh lại viết một cuốn nữa cũng về lý thuyết toán học. Cả hai cuốn cùng không được nhà xuất bản nào nhận in, nên cả hai chỉ được trình bày bằng rô – nê – ô, để gửi một số nhỏ bạn hữu.
Vậy đây là tác phẩm thứ ba của VU THIÊN Nguyễn Đắc Lộc. Cuốn này thì được in, vì nó có nhiều phần dễ hiểu, đi liền với nhiều phần khó hiểu. Tôi thú thật có nhiều đoạn tôi không hiểu được chút nào, như những đoạn nói về thiên văn học. Tôi không hiểu, nhưng chính đó lại là những hứng khởi của tôi: tác giả, dù muốn dù không, đang đi vào con đường hoà hợp tư tưởng Đông phương với khoa học Tây phương. Bạn đọc thân mến của tôi đều biết những “lần mò mù loà” và những “ngẫu nhiên có chỉ huy” nào đã đưa dắt tôi đến việc lập thuyết. Thuyết Tân Trung Dung, mà theo đó thì cổ nhân Đông phương không đạt tới những tiến bộ về khoa học và kỹ thuật như Tây phương, ấy là vì không muốn chứ không phải không biết. Cổ nhân Đông phương từ chối công việc phân tích vì đã thực hiện được công việc tổng hợp cao độ. Và cổ nhân Đông phương giới hạn sự học vì sớm hiểu rằng “học mà không hanh” sẽ đưa nhân loại đến triền miên tai kiếp.
Đó là nguyên nhân của trạng thái huyền ảo của kiến thức của Đông phương, một trạng thái đòi hỏi rất nhiều nổ lực ở hậu thế, nếu có người muốn theo cái “đạo” học tâm truyền. Người thời xưa như muốn tung kiến thức ra giữa cuộc đời mà để mặc cho ai muốn hiểu thế nào thì hiểu – đúng cũng tốt, mà sai cũng không sao. Đối với cái chí hướng uyên áo đó, chúng ta không thể làm gì khác hơn là mỗi người tìm hiểu một phần. VU THIÊN Nguyễn Đắc Lộc đã nhận cho anh phần khó nhất, không những vì cao nhất, mà còn vì chính anh sẽ cố gắng đặt song song hai phương trời học hỏi Đông, Tây. Vì đã đến lúc chúng ta có thể có một cái “hanh” cho sự học, nên tư tưởng của tiền nhân chúng ta cũng đến lúc được phân tích theo phương pháp thực nghiệm. Đem thiên văn học vào lý số Đông phương là chấp nhận một thách đố lớn lao mà một đời suy tư của tác giả, theo tôi nghĩ, chỉ đối ứng được một phần. Được như thế đã là nhiều lắm.
Vì tác giả, cùng với tôi, đã có niềm tin tưởng rằng tâm hồn của con người Đông Á chúng ta đã được tháo khoán, thì trong chẳng bao lâu, chúng ta sẽ từ cái căn bản bác học của tiền nhân mà làm những “bước nhảy vọt” bằng những công trình sáng tạo hay khám phá khoa học. Điều cần nhất là phải có sự mở đầu. Phải có những người đi những bước đầu vất vả. VU THIÊN Nguyễn Đắc Lộc là một trong những người đi bước đầu vất vả đó. Tôi thành tâm cầu mong rằng bạn đọc sẽ chịu mua và chịu đọc tác phẩm này của anh. Không phải chỉ với lá số của mình hay của vợ con mình trong tay, vừa giở sách vừa tìm cách phỏng đoán ý nghĩa của ngôi sao này, tác dụng của bộ sao nọ. Mà để đi xa hơn, đến sự mường tượng được con đường giăng mắc từ số kiếp con người đến sự vận hành của nhửng ngôi sao, đến sự tiếp nối của ngày tháng.