Info
Người tình Sputnik, cuốn tiểu thuyết thứ 8 của Haruki Murakami, nhà văn Nhật nổi tiếng, tác giả của Rừng Na uy khai thác đề tài đồng tính nữ và nỗi cô đơn vô tận của con người. Chuyện kể về giáo viên tiểu học tên K., sống lặng lẽ, yêu sách và nhạc cổ điển. K. yêu đơn phương Sumire, cô gái có tính cách đặc biệt, ham viết tiểu thuyết. Bước vào tuổi thiếu nữ, Sumire yêu mãnh liệt một người gần gấp đôi tuổi đời của cô. Sự si mê đáng thương của cô gái trẻ như cơn lốc xoáy quét qua các bình nguyên, xé tung mọi thứ. Bi đát hơn, cô yêu người phụ nữ có gia đình.Miu, tên người phụ nữ khơi dậy tình cảm nơi Sumire làm nghề nhập khẩu rượu và tổ chức hòa nhạc. Khi yêu, Sumire ngừng viết tiểu thuyết, không đánh thức K. lúc ba giờ sáng từ bốt điện thoại công cộng vì những ý tưởng bất chợt. Cô chải chuốt mái tóc rối bù, đi tất dài ngăn thay cho những đôi cọc cạch trước kia. Một lần, Sumire và Miu lang thang tới hòn đảo hẻo lánh tại Hy Lạp, cô gái viết văn cố tìm câu trả lời cuối cùng cho những bí mật về Miu. Hơn mười năm trước, Miu, cô sinh viên theo học piano gặp điều kỳ lạ: khi mắc kẹt trên vòng đu quay khổng lồ tại thị trấn nhỏ ở Thụy Sỹ, cô thấy phiên bản khác của mình bên cạnh người đàn ông Tây Ban Nha mà cô ghê tởm. Ngủ dậy mái tóc mượt mà của Miu bỗng bạc trắng và vĩnh viễn mất đi thiên khiếu âm nhạc, tình yêu lẫn khát khao nhục cảm. Điều đó lý giải vì sao Miu luôn lạnh băng trước tình cảm nồng nàn của Sumire.Quá đau buồn, Sumire biến mất khỏi hòn đào, trốn khỏi cuộc đời một người yêu cô tha thiết và một người khiến cô mê mẩn. Những trang cuối cuốn tiểu thuyết, K. trở về từ đảo vắng sau cuộc tìm kiếm dài, vô vọng mối tình thầm kín của đời mình. Anh trầm lặng, thu mình như anh vẫn sống từ lúc sinh ra. Thi thoảng K. thấy thân xác trống rỗng của Miu lướt trên đường phố và tiếng Sumire hư ảo vọng về từ một đầu dây điện thoại không xác định. Tên tác phẩm bắt nguồn từ nhầm lẫn của Miu vì đã gọi Beatnik thành Sputnik trong lúc chuyện trò với Sumire về các nhà văn. Từ đó, Sumire âu yếm gọi chị là người tình Sputnik. Murakami dùng hình ảnh vệ tinh nhân tạo này như một ẩn dụ thể hiện nỗi cô độc của con người. “Tôi nhắm mắt, lắng nghe các thế hệ Sputnik bay quanh Trái đất và chỉ có trọng lực là mối liên hệ duy nhất với hành tinh này. Những linh hồn bằng kim loại đơn độc bay trong bóng tối vũ trụ, lướt qua nhau rồi rẽ theo các hướng khác, không một lời trao đổi, hứa hẹn”. Câu chuyện là một ẩn dụ đẹp, da diết buồn về sự cô độc của kiếp người, sự mất đi và hành tình tìm kiếm vô vọng cái tôi đích thực. Lần đầu tiên đi sâu vào thế giới đồng tính nữ, Người tình Sputnik vẫn bao hàm ý tưởng cánh cửa mở ra thế giới khác, chất liệu nhạc cổ điển…vẫn thường thấy trong các tác phẩm đầy sức hấp dẫn của nhà văn đương đại này. Tiểu thuyết gợi liên tưởng đến Phía Nam biên giới, Phía Tây mặt trời, cuốn sách nhỏ được viết như quãng nghỉ ngắn giữa những tác phẩm ‘nặng ký” của Murakami. (baodatviet)