Info
Sẽ thật nực cười biết mấy nếu trong thời đại mà người ta đấu tranh ngày một nhiều cho phái đẹp lại có một gã đàn ông nào đó dám nói rằng: đàn bà không có nổi một cái giường của riêng mình. Nhưng nếu câu cảm thán đầy đau đớn thốt ra từ một người phụ nữ đẹp, có học vấn và cũng thành công chẳng kém phái mạnh thì sao?! Đi đến tận cùng mỗi câu chuyện về người phụ nữ, người ta vẫn nhận ra họ yếu mềm và khao khát tình yêu. Nhưng hiếm ai lại chịu hiểu, chính cái đa đoan của người đàn bà làm khổ họ, và cũng chính họ phải là người giải thoát cho tâm hồn mình, như Cửu Đan đã làm được với Giường đàn bà.Nếu biết trước Cửu Đan là một cây bút thuộc dạng "người đẹp viết sách" trên văn đàn Trung Quốc, chắc chắn không ít độc giả sẽ từ chối đọc và bỏ lỡ Giường đàn bà. Và đáng tiếc cho họ bởi nó không phải một câu chuyện bi lụy, càng không phải dạng tiểu thuyết nhiều kịch tính như phim truyền hình - cuốn sách chỉ đơn giản là một cái nhìn tinh tế vào nỗi đau và sự bất công đối với một người con gái trẻ giữa lòng thế giới văn minh này. Mạch - người đàn bà trong câu chuyện biết yêu hết mình dù thừa hiểu sẽ bị nhân tình phụ bạc, biết cảm nhận những rung động mới mẻ với Bob và cho con tim lên tiếng, biết trả thù đời và sống vật chất khi lại chạy theo 'đại gia' Trần Tả. Nhưng cô không biết cách để vượt qua chính mình. "Trong túi xách của người đàn bà có thỏi son, có bao cao su tránh thai, có khăn giấy mềm mại, có lúc có thêm một con dao"Đọc Giường đàn bà, tất nhiên sẽ nhận ra những uẩn ức không tên của phụ nữ: là sự non nớt đến dại dột giống như khi Mạch cố gắng níu kéo một tình yêu mà ngay từ đầu cô đã là kẻ bị lợi dụng, là sự cay độc mà chính người khác bắt họ khoác lên mình như Thẩm Xán bị ông chồng đại gia Trần Tả lừa dối đến mức phải đi đánh ghen. Hai người phụ nữ, một trẻ tuổi một trung tuổi, cùng khao khát thứ ảo ảnh họ gọi là tình yêu. Nhưng đôi khi tôi còn thấy thương thay cả những người đàn ông trong câu chuyện nữa. Như Bob chẳng hạn - chừng như anh chỉ là "bến đỗ tạm" giữa những cuộc tình đậm mùi vật chất của Mạch. Điều khốn khổ là đến chính cô cũng chẳng nhận ra, giây phút bình yên, ổn định cô tìm kiếm không ở quá xa tầm tay với, vì Bob luôn ở đó...Nếu những cái kết buồn đôi khi khiến người đọc thấy cuốn sách có chút tăm tối, thì cách Cửu Đan đặt dấu chấm hết cho Giường đàn bà khiến tôi sững sờ. Cái giọng văn dửng dưng của cô từ đầu cuốn sách khiến sự ra đi của Mạch ở phần kết như một ngón núi lửa cảm xúc đang được dịp trào dâng và tuôn chảy. Đó không phải là một cách chạy trốn xuẩn ngốc dưới con mắt của tôi, có chẳng chỉ là một cách giải thoát mà người đàn bà ấy chọn cho riêng mình sau những cuộc tình. Nhưng có quan trọng không kết cục của Giường đàn bà, khi mà đi hết hơn 400 trang sách, vỏn vẹn đọng lại là một niềm đau day dứt khôn nguôi?