Đây là một trong bốn truyện ngắn thuộc tập truyện Lovescape gồm Dance on the Edge, Toss the Bouquet, Heart Craving, My One của 4 tác giả là Anne Avery, Phoebe Conn, Sandra Hill và Dara Joy xuất bản năm 2004.
Anh yêu em, Marlis. Jack Vẫn không có hồi âm. Anh đã gửi tin nhắn đơn giản đó mỗi giờ trong suốt hai ngày qua. Thậm chí anh đã thức dậy giữa đêm để gửi đi lần nữa. Mà vẫn không có hồi âm. Marlis không phản ứng. Bây giờ. Không bao giờ. Anh có thể theo đuổi cô đến New York, dựng trại bên ngoài căn hộ của cô như anh đã đe dọa, săn đuổi cô như một gã điên – là anh hiện tại, nhưng anh không thể nào lấy lại những lời lẽ khiến cô phát sợ. Đột ngột bị túm chặt giữa nỗi tức giận và sự tuyệt vọng, Jack quay xe khỏi bàn máy tính và lăn nó đến bên cánh cửa mở dẫn ra hiên, mùa thu sáng rỡ đang đổ qua sàn. Anh dừng lại trên rìa hiên, đăm đăm ngó qua sự bành trướng của lớp cỏ dại và những bông hoa đang hướng tới tán lá thu lộng lẫy. Ánh mặt trời trên da ảnh cảm giác thật tuyệt, nóng với cái nhiệt hoang dã của trời hè sắp tan biến. Ngọn gió mong manh làm đám cỏ xôn xao, khiến đám thân và cuống khô trên cánh đồng lắc lư khe khẽ. Một chú dế lạc đàn kêu vang đâu đó dưới hiên, tận hưởng bầu trời ấm áp. Trên cây, chim kêu ríu rít, và từ đằng xa anh nghe thấy âm thanh lanh lảnh của một chú quạ. Anh nhắm mắt, lắng nghe những âm thanh dễ chịu. Vì cô. Anh sẽ phải kể cho cô… Đôi tay anh nắm chặt quanh tay vịn của chiếc xe, và khuôn mặt anh căng thẳng chống lại nỗi đau. Cô không tới. Cô đã nhận tin của anh và xóa chúng, quá giận anh để mà thèm trả lời. Anh ép mình mở mắt, nhưng lần này sắc màu mùa thu lờ mờ không rõ. Mất một phút anh mới nhận ra đó là bởi anh đang khóc và đôi mắt anh không thể nhìn rõ qua làn nước. Anh chớp mắt, lại tức giận, và buộc mình không lắng nghe âm thanh nữa, buộc mình ngó ra cánh rừng quả là gần mà cũng quả là rất, rất xa. Trước tiên anh nghĩ mình đang tưởng tượng thấy cô. Cô đứng nơi rìa cánh đồng cỏ, nửa ẩn trong bóng tối, và chăm chú vào cánh đồng. Đôi tay cô đầy hoa dại và các nhánh cây sum sê những lá thu rực rỡ. Cô mặc quần jeans, nhưng Jack dám thề rằng có một đốm màu tía sáng trên chiếc áo phông cô mặc, có thể trông thấy phía trên mớ lá hoa cô đang ôm. Cô bắt đầu bước tới, rồi thình lình dừng lại, ngước đầu và quay sang phía cô có thể nhìn ngắm những tán cây ướt đẫm sắc thu đang tỏa rộng phía trên. Trái tim anh ngưng nhịp, và rồi bắt đầu đập thình thình trong ngực anh. Tay anh run run trên tay vịn xe. Chiếc ống nhòm nằm trên bàn nơi anh vẫn luôn để, nhưng anh không đụng tới. Nếu đang mơ, anh muốn giấc mơ kéo dài thêm chút nữa…..