Info
Một câu chuyện tuyệt đẹp và hấp dẫn lạ thường, nhưng đáng kinh ngạc nhất là lời văn của Gardner... Đây là một cuốn tiểu thuyết kinh điển nhất mới của tác giả đã viết nên một câu chuyện cổ tích tuyệt vời cho thời đại của chúng ta. Gardner đã bao phủ toàn bối cảnh nước Anh cộng hoà thời Cromwell bằng một tấm màn pháp thuật trong câu chuyện đầy ấn tượng do Coriander Hobie kể lại... Thực tại và tưởng tượng được đan cài với nhau một cách hoàn hảo, tác giả đã viết nên một kiệt tác ly kỳ khiến bạn đọc vui lòng bỏ lại mọi nỗi hoài nghi của mình."Đã về đêm. Ngôi nhà cụ bên bờ sông cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh. Đứa bé thôi khóc. Nó đã được ru ngủ. Chỉ có tiếng sóng sông Thames vỗ nhè nhẹ ngoài cửa sổ phòng tôi. London bọc mình trong giấc ngủ say, đợi người gác đêm báo ngày mới đến. Tôi thấp ngọn đầu tiên trong bảy cây nến dành để viết lại câu chuyện của mình. Trên mặt bàn cạnh tôi, chiếc túi lụa đựng chuỗi ngọc trai của mẹ nằm bên chiếc hộp bằng gỗ mun. Trong hộp cất giữ báu vật mà đến tận bây giờ tôi mới bắt đầu hiểu được. Kế đó, đang toả sáng lấp lánh tựa mặt trăng, là một đôi bài bằng bạc. Tôi có bao nhiêu chuyện để kể: tại sao tôi lại có được đôi hài bạc và nhiều chuyện khác. Và bởi vì đây là câu chuyện của tôi, cũng là một câu chuyện cổ tích, nên tôi sẽ bắt đầu bằng: Ngày xửa ngày xưa...Tên tôi là Coriander Hobie, con duy nhất của Thomas và Eleanor Hobie, chào đời trong chính ngôi nhà này vào năm Thiên chúa 1643. Ngôi nhà nằm gần kề bên cầu London với dòng sông chảy ngang qua dưới khung cửa sổ sau nhà. Phía trước là khu vườn của mẹ, một khu vườn có tường bao quanh từng một thời xiết bao đẹp đẽ và xanh tốt. Cánh cổng vườn bằng gỗ mở ra thẳng với con phố ồn ào bên ngoài. Khu vườn giờ chỉ còn cỏ dại mọc đầy. Nó đã bị bỏ hoang quá lâu. Trước kia, nơi đây ngập tràn hoa và thảo mộc với mùi hương đủ làm thơm ngát cả dòng Thames. Nhưng giờ chỉ còn hương thảo, tầm ma, tầm xuân và mâm xôi thi nhau chiếm làm lãnh địa riêng.Chính khu vườn lạ lùng này, loại vườn mà chưa có người hàng xóm nào từng thấy, đã dệt nên những lời đàm tiếu đầu tiên về mẹ. Khu vườn là món quà cha tặng mẹ. Ông còn xây cho bà một phòng chưng cất xinh xắn dựa lưng vào tường nhà chính. Mẹ tôi, với dáng vẻ trầm lặng thường thấy của bà, am tường về thảo mộc và công dụng của chúng hơn bất kỳ ai. Cùng chị hầu gái Mary Danes, bà thường dành nhiều thời giờ liền ở trong phòng chưng cất, tạo ra đủ loại thuốc rồi đổ vào trong những chiếc lọ bé xíu. Khi còn nhỏ, tôi thường trốn trong váy mẹ, nghe lỏm những người bạn hay hàng xóm đế kể lể về bệnh tật như thể đem tới những bó hoa của đau đớn, để rồi được chữa lành bằng một trong những phương thuốc của mẹ. Sau này khi tôi quá lớn để trốn dưới váy mẹ thì họ đến hỏi mẹ tôi những chuyện khác...".