Info
Yume juya được Natsumei Soseki viết vào năm 1908, là một tác phẩm ngắn, gồm mười giấc mộng có nội dung độc lập với nhau. Tác giả đã dùng hư cấu, tính huyễn hoặc của mười chuyện trong mộng để diễn tả những cảm nhận về cuộc đời: tính lãng mạn, tính đam mê, tội lỗi không thể gột rửa, những nỗi bất an không có cách giải quyết, những ước vọng không thành, những nỗ lực không được đền đáp ...Natsume Soseki (夏目 漱石, 9/2/1867 – 9/12/1916 ), tên khai sinh là Natsume Kinnosuke ( 夏目 金之助 ), được xem là tiểu thuyết gia Nhật Bản tiêu biểu nhất trong thời kỳ Meiji ( 1868 – 1912 ). Ông được biết đến qua các tác phẩm như Kokoro, Botchan, Tôi là một chú mèo và tiểu thuyết chưa hoàn thành mang tên Ánh sáng và bóng đêm. Ông cũng là một học giả trong lĩnh vực văn học Anh, đồng thời ông cũng sáng tác thơ haiku, thơ Trung Hoa và truyện cổ tích. Từ năm 1984 tới năm 2004, chân dung của ông được xuất hiện trên tờ 1000 yen...Natsume Kinnosuke sinh ra ở thị trấn Babashita thuộc vùng Edo, Ushigome ( nay là Kikui, Shinjuku ), ông là một đứa trẻ không mong muốn có, mẹ ông sinh ông khi bà đã 40 tuổi còn cha ông lúc bấy giờ là 53 tuổi. Lúc đó ông đã có năm anh chị em trong nhà. Năm đứa trẻ và một đứa bé mới biết đi đã khiến gia đình ông gặp khó khăn về tài chính, điều đó bị coi là một sự hổ thẹn đối với cả dòng họ. Năm 1868, một đôi vợ chồng hiếm muộn, Shiobara và vợ, nhận nuôi ông cho tới năm ông 9 tuổi, là lúc họ ly hôn. Ông trở về nhà trong niềm vui mừng của mẹ, mặc dù cha vẫn coi ông là một gánh nặng. Mẹ ông qua đời khi ông 14 tuổi, còn hai người anh lớn mất vào năm 1887, khiến kinh tế gia đình càng thêm khủng hoảng. Soseki nhập học tại trường Trung học Tokyo Đầu Tiên (nay là trường Trung học Hibiya), nơi mà ông đã tìm thấy niềm say mê với văn học Trung Hoa và mơ ước trở thành một văn hào. Quyết tâm đi theo nghiệp văn chương của ông trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết khi ở tuổi 15, ông đã tâm sự với anh trai mình về niềm hứng thú này. Tuy nhiên, gia đình ông kịch liệt phản đối ý định đó, vì thế ông vào Đại học Hoàng gia Tokyo để trở thành một kiến trúc sư ( tháng 9 năm 1884 ). Cho dù ông thích tiếng Trung Hoa cổ hơn, nhưng ông vẫn quyết định học tiếng Anh, vì cảm thấy tiếng Anh sẽ hữu dụng cho sự nghiệp của ông sau này, và cũng vì điều đó rất cần thiết trong đại học ở Nhật Bản. Năm 1887, Soseki gặp Masaoka Shiki, người bạn đã ủng hộ ông đi theo con đường văn chương, con đường trở thành sự nghiệp của ông sau này. Shiki đã kèm ông học nghệ thuật sáng tác thơ haiku. Từ đây, ông bắt đầu sáng tác thơ và lấy bút danh là Soseki, đây là một thành ngữ trong tiếng Trung để chỉ sự “ngang bướng”. Năm 1890, ông trở thành sinh viên khoa Văn học Anh và nhanh chóng thông thạo thứ ngoại ngữ này. Soseki tốt nghiệp năm 1893, sau đó tham gia một vài khóa giảng dạy ở các trường tại Tokyo với tư cách sinh viên tốt nghiệp và giáo viên bán thời gian. Năm 1895, Soseki bắt đầu giảng dạy ở trường Trung học Matsuyama tại Shikoku, đây là nền tảng cho việc sáng tác cuốn Botchan. Ngoài việc dạy trên lớp, ông còn đăng thơ haiku và thơ Trung Hoa trên báo và tạp chí định kỳ. Ông từ chức vào năm 1896, sau đó tiếp tục công việc tại trường Trung học Thứ Năm ở Kumamoto. Vào ngày 10 tháng 6 năm đó, ông kết hôn với Nakane Kyoko. Thời gian ông ở Vương quốc Anh, 1901-1903 Vào năm 1900, Soseki được chính phủ Nhật Bản gửi sang Anh quốc với tư cách là “học giả văn học Anh đầu tiên của Nhật Bản”. Ông tới thăm Đại học Cambridge và ngủ một đêm ở đó, nhưng nhanh chóng từ bỏ mộng theo học tại đó, vì ông không thể trang trải được chi phí chỉ với học bổng mà chính phủ cấp cho. Ông đã có một quãng thời gian khổ cực ở London, dành phần lớn thời gian vùi đầu vào sách vở, bạn bè ông đều lo ngại rằng ông có thể hóa điên. Soseki cũng đến thăm Pitlochry tại Scotland. Ông sống tại bốn nhà trọ khác nhau, nhưng chỉ trong nhà trọ cuối, nơi ông sống cùng Priscilla và em gái Elizabeth Leale tại Clapham mới cho kết quả tốt đẹp. Năm năm sau, trong lời tựa của cuốn Bungakuron ( Phê bình trong văn chương ), ông viết về thời kỳ đó như sau: Hai năm sống ở London là những năm tồi tệ nhất trong đời tôi. Tôi sống trong bi kịch giữa những quý ông lịch lãm người Anh, như một con chó đáng thương lạc giữa bầy sói hoang. Ông sống rất hòa thuận với chị em nhà Leale, hai người đã cùng chia sẻ niềm say mê văn học với ông ( đặc biệt đối với Shakespeare – gia sư của ông là một học giả về Shakespeare, W.J.Craig – và Milton ) và nói tiếng Pháp rất trôi chảy, điều khiến ông rất khâm phục. Gia đình Leale vốn sinh sống ngoài hải đảo, Priscilla được sinh ra ở Pháp. Hai chị em rất lo lắng cho những dấu hiệu của bệnh hoang tưởng ở Soseki, và đã thành công khi khuyên ông tập thể dục cũng như đi dạo nhiều hơn.