Info
Hôm ấy đối với Uyển Quân mà nói, thật y như một giấc mơ dài. Vừa sáng ngày ra, trong nhà đã đầy chật những bà cô bà dì, xôn xao khắp chỗ. Mẹ lấy một tấm aó bằng đoạn đỏ thêu đầy hoa để thay cho cô, bỏ những áo ngắn, váy dài vẫn mặc hàng ngày ra, bảy tám người vây lấy cô, xoa kem đánh phấn cho cô, đeo hoa tai, đeo xuyến rồi che mặt cô lại, lúc sau mẹ ôm cô vào lòng, rưng rưng nước mắt nói: - Uyển con, xa mẹ rồi đừng có giở cái thói trẻ con ra nữa nhé. Sang bên ấy phải ra dáng người lớn một chút, phải nghe lời, phải ngoan ngoãn, phải biết hầu hạ ông bà bên ấy, nghe chưa? Uyển Quân bịt chắt lấy miệng, ngồi ngay ra như một con búp bê. Sau đó, cô bị đẩy lên một chiếc kiệu hoa có treo rèm rủ ngọc kiệu được khiêng đi trong tiếng trống tiếng nhạc, tiếng pháo tưng bừng. Cho đến tận lúc ấy, cô mới cảm thấy mình đột nhiên bị nỗi sợ hãi kinh hoàng xâm chiếm, cô bấu chặt vào thành kiệu, òa lên khóc, ra sức gào gọi mẹ. Thế là khuôn mặt của mẹ cô đã xuất hiện ngay nơi cửa kiệu, mẹ dùng một giọng hết sức dịu dàng nói với cô: - Uyển con, cố đi con, sang bên ấy thế nào mọi người cũng mến con mà. Đừng khóc nữa lại kẻo trôi hết cả son phấn đấy. Kiệu đã chuyển động, không trông thấy mẹ nữa, cô ngồi giấu mình vào trong kiệu khóc tấm tức cho đến tận cổng nhà họ Chu. Rồi cứ mơ mơ màng màng, cô bị lôi ra, dìu vào đại sảnh nhà họ Chu trước bao nhiêu cặp mắt săm soi và bao nhiêu lời bình phẩm của những người thật lạ. Cô nhớ mãi tấm thảm đỏ rực, trên tấm thảm đó người ta dừng cô lại, người ta đỡ đẩy cô để cùng với một cậu bé trai xinh đẹp chừng mười ba mười bốn tuổi, vái lạy trời đất, chính thức trở thành dâu con nhà họ Chu.