Info
“…Em đi thơ thẩn trên đồi trong ánh nắng đầu Xuân. Mùa Xuân về trên chồi thông non vừa nhú ra khỏi cành nhìn đời bằng hy vọng xanh lơ, trên ngàn cánh hoa đào phớt hồng như má nàng trinh nữ đêm xuân trẩy hội lễ chùa. Em vẫn buồn mênh mông từ ngày chị Vân xa lìa Đà Lạt, hơn tháng trời không tin tức không một cánh thự Em có đến bưu điện tìm cô bạn chị Vân để hỏi thăm tin tức, thì nghe cô ấy bảo chị Vân hiện giờ đang làm việc ở Nam Hải Ngân Hàng. Em có viết 4-5 lá thư về địa chỉ đó, nhưng thư hồi âm vẫn không thấy tăm hơi. Em chán nản quá, không ngờ chị Vân lại cố chấp như vậy, đôi lúc em nghĩ mà giận chị Vân kinh khủng, như vậy là chị đâu có thương em, đâu có quý em như em tưởng, thôi không thèm thương chị Vân nữa, quên chị Vân đi, quên chị Vân đi … Em cố quên chị Vân đi cho lòng bớt buồn, nhưng mỗi lần nhìn lên bức tranh chị Vân tặng em hôm nào sinh nhật, em lại cảm thấy nhớ chị dạt dào, hình ảnh đám mây bông gòn giăng ngang đỉnh núi gợi lại biết bao kỷ niệm giữa chị Vân và em. Thì làm sao em quên chị được đây ? Chị Vân ơi ! Em nhặt những trái thông khô quăng xuống đồi, những khối tròn bầu dục màu nâu đen lăn dần xuống thung lũng xa và dừng bên giòng suối. Giòng suối trong veo soi sáng ánh mặt trời lóng lánh là ranh giới thiên nhiên giữa nhà em và nhà chị Vân, từ đây em không còn cơ hội xắn quần lội qua giòng suối mát đó nữa. Em nhớ đến chị Vân rồi em nhớ luôn đến tất cả những cái gì liên lạc với chị, căn nhà màu hồng, khóm hoa cosmos và người mẹ nuôi thân yêu của chị. Đôi lúc em muốn sang thăm bà Yvonne để hỏi thăm chị Vân nhưng em sợ bà buồn lòng, ý bà không muốn gặp em nữa. Em thả bộ ra bờ hồ nhìn thiên hạ dập dìu du Xuân. Ánh nắng vàng tươi trải xuống mặt hồ làm gợn sóng lăn tăn ấm hẳn vùng cao nguyên băng giá. Em nghe tiếng chim hót trên cành, em nghe tiếng khua đều của những chiếc xe đạp nước, và em mơ một tiếng hát, tiếng hát dịu dàng của chị Vân như ngày nào chị đã hát cho em nghe trên đồi thông: “Rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối, rước em lên đồi hẹn với bình minh …”