Info
“…Em nằm trên giường thở dốc, hai bàn tay ôm phong thư của Bình áp vào ngực, tim em đập rộn ràng như vừa đón nhận một tin vui không ngờ tới. Em mừng còn hơn hôm thi đậu toàn phần. Phong thư được trang trọng bóc ra, một cành hoa ép rớt xuống kèm theo những tờ giấy màu xanh. Hoa Bâng Khuâng, em thì thầm, em cầm cành hoa gầy ốm đưa lên môi hôn, hoa đã khô nhưng em vẫn nghe thoang thoảng đâu đây mùi hương kỳ lạ, mùi thơm của gió, mùi nồng của đất và mùi mật ngọt trong lành của một ánh mắt nào trao gửi thiết tha. Qua những trang giấy mầu xanh, Bình kể cho em nghe thiên tình sử đẫm lệ của " chuyện tình mầu hoa tím". Chàng và nàng yêu nhau, thường dẫn nhau lên đồi hoa tím hẹn thề. Thời gian qua, chàng đi lính, nàng ở lại làm chinh phụ mong chờ. Rồi hung tin từ chiến trường loan về, di vật trao lại cho nàng là cành hoa tím kỷ niệm xưa, khô héo như cõi lòng nàng từ đây lịm chết. Và từ đó, chiều chiều, nàng lê gót lang thang trên đồi hoa tím, thẫn thờ hái những cánh hoa nhỏ rưng rưng như ngàn giọt nước mắt, nàng cười, nàng khóc, một nửa linh hồn nàng đã theo chàng về cõi hư vô, phần hồn còn lại sống lây lất trong cái thể xác lạc loài, bơ vơ đến thảm hại. Rồi một chiều mùa đông, mưa thật to và giông tố bão bùng, nàng đã gục chết trên đồi hoa tím, cánh hoa buồn còn nằm trong lòng bàn tay gầy ốm, loài hoa đó mang tên là Hoa Bâng Khuâng. Bình viết tiếp :"Đó chỉ là huyền thoại thôi Cầm ạ, biết xong thì cho qua luôn, đừng nghĩ ngợi gì nhé. Ở tuổi của Cầm, thường bị ám ảnh những chuyện tình buồn lắm. Hẹn gặp Cầm trong ngày sinh nhật Trâm Anh"…”