Info
Đóng vai người tình" là cuốn tiểu thuyết của Trương Vũ, Chủ tịch Hội nhà văn tỉnh Hà Nam, Trung Quốc do Hà Phạm Phú dịch, được bạn đọc rất hoan nghênh, NXB Công an nhân dân phát hành. Trích “ Mặt trời đã ngả hẳn về phía Tây, nhưng những mảnh vụn ánh sáng còn sót lại trên tán lá ngoài cửa sổ bị gió lay làm trôi tuột xuống lấp loáng. Đã hết giờ làm việc từ lâu, nhưng Lý Cương vẫn ngồi ở phòng làm việc đăm đăm ngó ra ngoài ô cửa. Chìm đắm trong giòng ý nghĩ miên man, bỗng nhiên anh nghĩ tới việc thời gian gần đây rộ lên chuyện người ta thi nhau tìm người tình, việc này có thể làm cho cuộc sống nóng bỏng và mầu sắc thêm phong phú, nhưng đồng thời cũng giống như ôm trong lòng một quả bom nổ chậm.Vừa nghĩ đến đó thì tiếng chuông điện thoại bàn vang lên làm anh giật nẩy mình. Lý Cương ngán ngẩm nhìn chiếc điện thoại, để mặc cho chuông reo một hồi lâu mới uể oải cầm ống nghe, thì nghe giọng gấp gáp hổn hển của Cát Chấn Hải, Cục trưởng Cục chống tham nhũng- Viện trưởng Lý phải không ạ? Anh Lý đấy ạ? Tôi là Cát Chấn Hải, tôi là Cát Chấn Hải đây. Lý Cương điềm tĩnh đáp: - Lý Cương đây. Bình tĩnh, có gì cứ từ từ rồi nói. - Báo cáo Viện trưởng, xẩy chuyện to rồi. Biểu tình trước cửa Thành uỷ, rất nhiều người biểu tình ngồi. - Lại vì việc liên quan đến công ty Tín dụng liên doanh phải không? - Dạ đúng, nhiều người lắm, người biểu tình đông lắm. - ờ, ờ! Lý Cương chẳng nghĩ ngợi gì, cũng chẳng nói gì, ờ ờ rồi gác máy. Anh hiểu ý của Cát Chấn Hải, một là muốn báo cáo tình hình, hai là xin ý kiến chỉ đạo hành động. Nếu không chí ít cũng là để xem phản ứng và thái độ của Viện trưởng đối với sự kiện đang xẩy ra. Thái độ gì? Không nói gì đó cũng là thái độ. Làm công tác tư tưởng đối với quần chúng thì đã có Phòng tiếp dân bên Thành uỷ, nếu có người gây rối thì có Cục công an. Viện kiểm sát việc gì phải hốt hoảng. Nếu Thành uỷ không yêu cầu phối hợp thì Viện kiểm sát coi như không biết gì hết. Làm việc vào thời buổi này không thể không cân nhắc cẩn thận. Chủ động hơn cũng tốt, nhưng quá một chút là thừa. Lý Cương nhìn đồng hồ, thấy hết giờ làm việc đã lâu, đang thu xếp để về thì chuông điện thoại lại réo… Làm Viện trưởng Viện kiểm sát, có thể xem như công việc yêu cầu, Lý Cương dùng hai chiếc điện thoại di động. Một công khai, có nhiều người biết, lúc thì Lý Cương giữ, lúc thì lái xe cầm, còn cái kia thì bí mật, luôn mang bên mình, rất ít người biết số điện thoại này. Lý Cương mở máy đọc số gọi đến, thật may không phải số máy của lãnh đạo chủ chốt Thành uỷ. Nhìn kĩ thì thấy đấy chỉ là một giòng tin nhắn: “Anh đi công tác dưới xã về rồi phải không, nếu có đi tiếp khách thì uống ít rượu trắng thôi.” Mặc dù người nhắn không kí tên, nhưng anh biết đó là tin nhắn của Giang San….”