Info
Trái đất vần xây, tối rồi kế sáng, sáng rồi tối lại. Nước sông luân chuyển, hết ròng rồi lớn, lớn rồi lại ròng. Việc nhà hễ hết thạnh rồi tới suy cũng như vận nước hễ mất trị thì phải loạn. Đó là định luật dĩ nhiên xưa nay thường lệ mà Đông Tây cũng thường lệ. Thử lật Việt-Nam Quốc Sử mà xem, chúng ta sẽ nhận thấy rõ ràng cuộc thạnh trị với cuộc loạn ly cứ tiếp mà diễn ra hoài hoài. Nếu người cầm quyền hẫng hờ để thất chánh thì tự nhiên rối rấm khắp mọi nơi. Nếu muốn non nước được thanh bình thi phải nhờ bực auh hùng chí sĩ có đại đức đại tài, thâu phục dân tâm, hướng dẫn quần chúng, mới có thể đánh dẹp trong ngoài mà xây dựng an ninh lại bá tánh. Kìa như thuở xưa, sau một cơn bị trị kéo dài đến trót một ngàn năm, nước non nghiêng ngửa, quốc hồn lu lờ, dân chúng khóc than, cỏ cây khô héo. Trong thời gian đau khổ ấy tuy có Trưng Nữ Vương, có Bà Tiệu Ẩu, có Lý Nam Đế, có Triệu Việt Vương có Mai Hắc Đế, có Khúc Thừa Dũ lần lượt nổi lên quyết ra tay bình định sơn hà và đem chủ quyền quốc gia về cho dân tộc. Rất tiếc thay các đứng tiền nhơn ấy có hào khí chói lòa, có hùng tâm mãnh liệt, nhưng chưa phải là người lật ngược thời cuộc, bởi vậy công nghiệp không thành tựu được hoàn toàn, chỉ lưu lại danh thơm chí cả cho hậu nhơn sùng bái muôn đời mà thôi.Mãi đến thế kỷ thứ 10, mới có Ngô Quyền xuất hiện, quét sạch ở trong, đánh dẹp ở ngoài, xây nền quốc gia tự chủ cho Việt Nam rạng rỡ ở góc trời Đông Á. Non nước được hưởng thăng bình có 5 năm rồi Ngô Vương lại băng. Người sau nối nghiệp lại không đủ tài đủ đức, để cho thất chánh đi, nên mới sanh phản loạn Thập Nhị Sứ Quân, làm lung tung một lúc.May có Đinh Tiên Hoàng ra đời bình loạn trấn-an, lập ra nhà Đinh, sau liên tiếp truyền ngôi quốc vương cho các nhà Tiền Lê, nhà Lý rồi qua nhà Trần. Đến thế kỷ 13, nhà Trần gặp nạn ngoại xâm, Nguơn Triều bên Trung Quốc, ỷ binh đông tướng mạnh nên toan nuốt luôn đất nước Việt Nam. Chẳng dè bên ta, trên vua hiền đức, dưới tướng hùng cường, lại thêm muôn dân nhứt tâm, nhứt trí, đoàn kết cùng nhau quyết đổ máu phơi xương để bảo vệ sơn hà, bởi vậy binh tướng của Nguơn Triều luôn luôn đại bại, phải cầu hòa cho khỏi bị tiêudiệt.