Rowena akimyemi là người Anh, đang sống và làm việc ở Cambrige. Trong 20 năm qua bà là giáo viên giảng dạy môn tiếng Anh, nhưng rất yêu Văn học. Bà đã từng viết nhiều truyện ngắn: Tình hay tiền, Những phù thuỷ ở pendle... Và được sự mến mộ của đông đảo bạn đọc trên thế giới. Bí mật trong ngôi nhà bên bờ biển là câu chuyện mà cảm hứng được bắt nguồn từ những kỳ nghỉ của gia đình bà ở vùng biển Norfolk.
Bí mật ngôi nhà bên bờ biển
Bọn trẻ và cha của chúng luôn nhớ về Miranda. Tất nhiên rồi, họ vẫn thường nhắc tới cô. Em gái của Miranda thường xuyên đến thăm và luôn kể với bọn trẻ về mẹ của chúng. Nick cũng nhớ Miranda, tôi biết là anh ấy nhớ. Cả những người trong bệnh viện và bà nội của bọn trẻ cũng nhớ cô. Tất cả những người đó đều nhớ Miranda.
Tôi chưa từng một lần gặp Miranda. Nhưng mỗi ngày tôi đều nhìn thấy cô trong ảnh. Bức ảnh được đặt ngay cạnh chiếc điện thoại trong phòng bếp, cô ấy chụp cùng với hai đứa con. Và ngày nào tôi cũng nhìn vào đôi mắt đen láy và mái tóc buông dài óng ả ấy của cô.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ảnh của Miranda cách đây 2 năm. Đó là một ngày tháng mười lạnh giá. Tôi rời London đến làm việc cho một gia đình ở Norfolk. Tôi đi về hướng bắc, qua Norwich thì trời bắt đầu mưa. Mây đen ùn ùn kéo đến. Gió lốc cuốn từng cơn. Tôi lái xe chậm lại và cẩn trọng hơn. Tôi rất muốn gặp những đứa trẻ nhà Harvey trước khi chúng đi ngủ. Nhưng vì thời tiết nên mãi 8 giờ tôi mới đến được Cromer. Tôi qua thị trấn rồi cứ dọc theo bờ biển mà đi.
Bất thình lình tôi đạp phanh gấp. Chiếc xe đứng khựng lại. Trước mặt tôi là một cái cây rất to nằm chắn ngang đường. Tôi ra khỏi xe. Cái cây quá to, tôi không có cách nào di chuyển được nó. Xịch. Cùng lúc đó, một chiếc xe đỗ ngay sau xe của tôi. Một người đàn ông bước ra:
- Có chuyện gì xảy ra vậy? ồ! Một cái cây vắt ngang giữa đường. - Đó là một người đàn ông cao to khoảng 30 tuổi.
- Cô đi đâu vậy, giữa lúc thời tiết xấu thế này? - Anh ta hỏi.
- Một nơi không xa đây. - Tôi nói. - Đó là một ngôi nhà nằm trên con đường này, rất gần biển. Tên nó là “ngôi nhà bên bờ biển’’.
- Ồ‘’ngôi nhà bên bờ biển’’ - tôi biết ngôi nhà đó. - Người đàn ông nói. - Nó nằm ở cuối con đường này. Nhưng đêm nay cô không thể lái xe đến đó, phải không? - Anh ta dừng lại ít phút. - Tôi là Nick Watson. Tôi sống tại trang trại gần đây. Chúng ta có thể quay trở lại ngôi nhà của tôi, sau đó đi bộ qua vài cánh đồng là tới ngôi nhà mà cô cần đến. Cô đi thăm người nhà vào cuối tuần ư?
- Không! Không ? Tôi sẽ làm việc trong ngôi nhà đó. Công việc của tôi là trông nom những đứa trẻ nhà Harvey. Mẹ của chúng đã chết cách đây hai năm. Còn bà của chúng thì mắc bệnh viêm khớp, đi lại rất khó khăn. Tôi sẽ chăm sóc chúng và còn làm cả việc nhà nữa. - Tôi nói với anh ta. - Tôi đã gặp bà ấy ở London sáu tuần trước đây. Tôi rất biết ơn bà ấy đã cho tôi một việc làm. à, anh có biết những người trong gia đình Harvey không?
- Tất nhiên là có chứ? Tôi biết họ. - Anh ta cười giòn tan. Tiếng cười thân thiện của anh ta làm tôi cảm thấy yên tâm.
Chúng tôi lái xe quay trở lại và tới trang trại của anh ta. Sau đó chúng tôi đi tắt qua những cánh đồng. Trời tối đen như mực, chỉ có tiếng gió thồi ù ù bên tai. Mười phút sau chúng tôi đã đến trước một ngôi nhà thật lớn màu trắng. ánh sáng từ ngôi nhà hắt ra làm cho nó trở nên lung linh trước biển. Tôi chẳng có ngôi nhà riêng của mình vì cha mẹ tôi qua đời đã từ nhiều năm nay. Tôi cũng chẳng có anh hay chị. Đây là công việc làm đầu tiên trong đời của tôi. Vì vậy tôi muốn mình sẽ hạnh phúc trong ngôi nhà này.
Một người đàn ông ra mở cửa. Trông anh ta có vẻ mệt mỏi đến nỗi chẳng có nổi một nụ cười.
- Chào anh! Tôi là Cathy Wilson. Tôi đã đến muộn. Nhưng, anh biết đấy, thời tiết xấu quá!
- Một cái cây đổ chắn ngang đường. - Nick xen vào. - Do vậy Cathy phải bỏ xe lại trang trại của tôi và đi bộ đến đây.
- Anh luôn muốn giúp đỡ người khác và xuất hiện thật đúng lúc. - Duncan Harvey nhìn Nick, lạnh lùng nói. Vẻ khó chịu hiện rõ trên nét mặt. - Còn tôi thì không hiểu tại sao.
- Gió thổi rất to đấy... - Tôi nói.
- Không sao đâu. - Nick trả lời. - Anh ta cười với tôi. Đôi mắt xanh biếc dường như cũng biết cười.
..............