Info
Đây là một bộ truyện cực kì dễ thương hài hước, nữ chính ngây ngô đến không còn ngốc hơn được nữa, nam chính thì bị sư phụ truyền giáo nữ nhân là thứ không đáng tin nhất trên đời. Nàng là một tiểu cô nương thanh thuần muốn biết giang hồ là như thế nào nên đã rời nhà lưu lạc nhân gian may mắn gặp được chàng. Chàng là hiệp đạo đơn độc không dưng giữ đường bị nàng bám trụ. Ba lần bị công kích bằng nước mắt, cuối cùng chàng cũng bị đánh gục.Minh triều Hoằng Trị năm thứ tám, tại Bách Hoa U Cốc ở Giang Tô Nguyệt hắc nhạn phi cao, “Bách Hợp” dạ đào tẩu. (Trăng đen chim bay cao, Bách Hợp đêm bỏ trốn.) Dùng câu thơ này để hình dung hành động của Hoa Bách Hợp đêm nay tựa hồ không thỏa đáng. Thứ nhất, Bách Hoa U Cốc đêm nay mặc dù tối nhưng lại nhìn không thấy một con chim. Thứ hai, dùng chữ " trốn" thế này lại quá mức nghiêm trọng. Nàng bất quá là tuổi của bản thân cũng đủ lớn, nên ra ngoài đi từng trải , thuận đường du lịch một chút hướng tới giang hồ đã lâu. Cho nên xem bóng đêm đã trầm, gánh nặng chân thành, liền bốn phía một mảnh đen vừa vặn che dấu bóng dáng của nàng, liền giống con chim được thả ra, bốn hướng tự do. Đại tỷ, Nhị tỷ, thực xin lỗi, muội sẽ trở về rất nhanh - nàng mặc niệm trong lòng như vậy.Mong các tỷ không cần sinh khí giận Bách Hợp, muội thật sự hảo muốn nhìn một chút thế giới bên ngoài. Một tháng, chỉ cần một tháng là tốt rồi, đến lúc đó muội nhất định ngoan ngoãn về nhà, không bao giờ…xuống núi nữa. Trong lòng nàng không ngừng một lần nói như vậy, chờ nàng nhìn dáng dấp giang hồ đủ lâu, về sau, tuyệt đối đúng hạn quay về Bách Hoa U Cốc. Mười sáu năm qua, nàng lớn lên ở trong cốc, chưa bao giờ bước ra cốc một bước, thế giới bên ngoài đến tột cùng là tình cảnh thế nào, nàng thật sự hảo nghĩ muốn tận mắt nhìn thấy. Hai vị tỷ tỷ, thỉnh tha thứ tùy hứng của Bách Hợp. Nàng thi triển khinh công thật nhẹ nhàng trong ánh trăng, trên mặt hơi tính trẻ con, có mỹ mạo kinh người. Chỉ thấy nàng áo trắng phiêu phiêu, người đã phi tới vài dặm xa. Trong cốc chỉ còn lại có bóng cây lay động cùng tiếng gió ào ào. Ước chừng thời gian qua một tuần hương, tiếng thét chói tai của một nữ tử cắt qua bầu trời đêm yên tĩnh." Á……" cùng với tiếng kêu, ánh nến trong phòng được thắp lên, " Đại tỷ, không tốt rồi ! Đại tỷ, mau lại đây, Bách Hợp…Bách Hợp…" Ánh nến một gian phòng khác cũng sáng, một vị nữ tử khuôn mặt đoan trang khoác áo khoác đi ra. " Phát sinh chuyện gì? Bách Hợp làm sao vậy?" nàng vội không ngừng hỏi han. Nữ tử kinh hoảng lúc đầu trong tay nhanh cầm lấy hé ra tờ giấy, đưa tới trước mặt nàng, thở hồng hộc kêu lên: " Bách Hợp… rời nhà đi ra ngoài, tỷ xem, muội ấy để lại tờ giấy nói muốn đi xem bên ngoài, một tháng sau mới có thể trở về, Đại tỷ, tỷ nói nên làm cái gì bây giờ?" Trên mặt của Tường Vi mang nét nhã nhặn lịch sự nhưng cũng mang theo bất đắc dĩ: " Ta liền cảm thấy được cả ngày hôm nay tiểu muội không ổn, tâm thần hoảng hốt. Nguyên lai muội ấy sớm có kế hoạch hảo buổi tối phải hành động; tiểu muội lá gan cũng quá lớn, tuổi còn nhỏ cũng dám học người ta bước chân vào giang hồ, thật sự là không biết trời cao đất rộng."