Một buổi nóng bức oi ả tôi đương nằm ốm đau ở trên gác một căn nhà tại Quảng Châu thì anh Danh tới ngồi xuống bên tôi ; sau vài câu hỏi tôi về sức khỏe, Danh bảo: "Đã thuê được người làm rồi đấy". Tôi đương mệt, chỉ khẽ nhạt nhẽo hỏi:- Bao nhiêu tiền một tháng?- Một đồng bào ở đây thuê giúp cho bọn mình. Ông ta trả tiền công, ông ta có ý giúp đỡ tụi mình trong lúc này...Tuy đau ốm mà tôi cũng lên tiếng hỏi về giá tiền công vì hồi đó ở Quảng Châu vấn đề tiền là một vấn đề rất nguy nan cho chúng tôi: thời ấy vào năm 1941, thế giới đương lâm vào cuộc Đại Chiến, mà các anh em ở trong nước thì đương bị nhà đương cuộc Pháp khủng bố thành ra đường tiếp tế đã trở nên tắc nghẽn, cũng vì thế chúng tôi phải tiết kiệm, chỉ ăn cơm với rau hoặc sì dầu hoặc muối vừng thôi.... Chẳng thế mà "người ở" trước không thèm ăn như chúng tôi, mà trái lại "bà ấy" mua thức ăn, ăn riêng. Tôi nói chuyện cùng Danh được một lát thì có tiếng anh Lễ ở trên gác ba vọng xuống gọi tất cả các anh em lên ăn cơm. Nằm lại một mình tôi đương lịm mệt thiu thiu nửa thức nửa ngủ thì thấy có tiếng guốc "lách cách" đi tới. Nhìn lên tôi thấy "người ở mới" đương bưng đến cho tôi một bát cháo hoa với một dúm muối trắng. Đó là tất cả thức ăn để bồi bổ và thuốc thang cho tấm thân tôi đau yếu đã gần 20 ngày trời. Anh Dang vẫn thường đùa rỡn nói:- Ai bảo lại dại dột đi đau yếu vào lúc túng tiền ???Toi thấy cần phải nói là thời đó thành phố Quảng Châu đương bị quân Nhật chiếm đóng và nạn đói thì đương hoành hành dữ. Ra tới đường phố là thấy nhan nhản những bộ xương bọc da thát thểu xiêu vẹo lang thang. Ngày nào cũng có hàng trăm con người chết vì đói ! Tôi đã từng trông thấy trên vỉa hè, trong khi ấy thì dân chúng vẫn qua lại như thường : họ đã quen mục kích những cảnh tượng đó quá rồi ; tôi đã từng thấy những tấm thân xương, giơ tay cướp một chiếc bánh đút vội vào miệng trong khi những cái đấm đá liên hồi đổ xuống tấm thân tàn cho tới lúc nó nằm cong queo và chết lịm, bánh phòi ra mép ; tôi đã thấy những kẻ quá đói nên không buồn xin ai nữa (vì xin đã nhiều mà không được) nay sức đã kiệt, mắt đã hết thần, họ ngồi xuống vỉa hè đợi chết. Đã biết bao nhiêu lần tôi mủi lòng đứng lại cho những kẻ đói ít tiền, nhưng tuy giúp họ như vậy mà tôi cũng thừa biết rằng nếu sáng sớm tôi có đi qua con đường ấy thì sẽ thấy nhiều đứa trẻ nít một vài tuổi bị (vì cha mẹ đói quá) vứt bỏ ngồi lê la khóc ở bờ đường, rồi qua một đêm lạnh nó chết cứng, da xám đen lại; những con run lải ở trong bụng nó trốn lạnh chui ra lỗ mũi, chui ra hậu môn và rồi cũng chết tốt ở đó.
GỢI Ý
Những tài liệu gần giống với tài liệu bạn đang xem
Ả HẩuMột buổi nóng bức oi ả tôi đương nằm ốm đau ở trên gác một căn nhà tại Quảng Châu thì anh Danh tới ngồi xuống bên tôi ; sau vài câu hỏi tôi về sức khỏe, Danh bảo: "Đã thuê được người làm rồi đấy". Tôi đương mệt, chỉ khẽ nhạt nhẽo hỏi:- Bao nhiêuother Đăng bởi dungtuv
5 stars -
192025 reviews
Thông tin tài liệu
80 trang
Đăng bởi: dungtuv -
22/02/2025
Ngôn ngữ: Việt nam, English
5 stars -
"Tài liệu tốt"
by khotrithucso.com,
Written on
22/02/2025
Tôi thấy tài liệu này rất chất lượng, đã giúp ích cho tôi rất nhiều. Chia sẻ thông tin với tôi nếu bạn quan tâm đến tài liệu: Ả Hẩu