Tôi chẳng được tích sự g. cho lắm trong qua khứ và cũng hiếm khi thắc mắc về điều đó; tuy nhiên tôi xin phép kể sơ lược về hoàn cảnh ra đời tập sách này. M.i cho đến tuổi ba mươi, tôi luôn sống trong tâm trạng hầu như không ngừng lo au, thỉnh thoảng gặp phải những thời kỳ u uất đến mức chỉ muốn tự sat cho rảnh nợ. Nay nhắc lại tôi tưởng chừng như m.nh đang nói về qu.ng đời quá khứ xa lạ nào đó hay về cuộc đời của một ai khác vậy. Một hôm vào năm tôi 29 tuổi, tôi thức giấc lúc nửa đêm với cảm giac cực kỳ kinh hai. Trước kia tôi thường thức giấc với cảm giác như vậy nhiều lần, nhưng lần này cảm giác ấy m.nh liệt chưa từng có. Sự im lặng của đêm khuya, dáng vẻ lờ mờ của đồ đạc trong căn ph.ng tối, tiếng xe hơi r. rầm từ xa vọng lại – mọi thứ rất xa lạ, rất thù nghịch, và hoàn toàn vô nghĩa đến nỗi tôi cảm thấy ghe tởm mọi thứ. Nhưng cái làm tôi ghê tởm nhất chính là sự tồn tại của bản than minh. Tiếp tục sống với gánh nặng khốn khổ này để làm g.? Tại sao tôi cứ phải lao vào cuộc đấu tranh không phút ngơi nghỉ này cơ chứ? Tôi cảm thấy tận đáy l.ng m.nh sự chờ mong bị hủy diệt, để không c.n phải tồn tại nữa, giờ đây c.n mạnh mẽ hơn cả bản năng muốn tiếp tục sống.
. tưởng lặp đi lặp lại m.i trong đầu tôi là: “Tôi không thể sống với m.nh được nữa”. Rồi tôi chợt nảy ra một . nghĩ thật kỳ quặc: “Tôi là một hay hai người? Nếu tôi không thể sống với chính m.nh, vậy th. hẳn phải có đến hai cái tôi: Tôi và cái tôi của m.nh, là cái tôi không thể chung sống được. Nhưng có lẽ chỉ có một cái là thật thôi”.
Sự nhận biết kỳ lạ này làm tôi sững sờ đến nỗi tâm trí đột nhiên ngừng bặt. Tôi vẫn . thức trọn vẹn, nhưng không c.n suy nghĩ nữa. Rồi tôi thấy m.nh như bị cuốn hút vào một cơn lốc xoáy trùng trùng năng lượng. Thoạt đầu cơn lốc ấy chuyển động rồi gia tốc dần lên. Tôi cảm thấy cực kỳ khiếp h.i, cơ thể tôi bắt đầu run lên cầm cập. Tôi nghe thấy tiếng nói: “Chống cự vô ích”, như thể phát ra từ bên trong lồng ngực m.nh. Tôi thấy m.nh bị hút vào một khoảng không trống rỗng, như thể khoảng trống ấy ở bên trong chứ chẳng phải bên ngoài người tôi. Th.nh l.nh không c.n nỗi sợ h.i nào nữa, rồi tôi để m.nh rơi tọt vào khoảng không trống rỗng ấy. Sau đó tôi chẳng c.n nhớ g. nữa.